...
Một lão hồ ly giống như Thị trưởng Hạ, một con sói con như tiểu công tử, nghĩ tới đã cảm thấy thật chờ mong!
Hạ An Lan cảm thấy thư ký nói cũng có chút đạo lý: "Cậu nói đúng, chỉ có đặt họ trước mặt tôi thì tôi mới có thể yên tâm, nhưng hiện giờ vẫn chưa được. Cảnh sát bên này sẽ tạm thời ra mặt bảo vệ."
Điểm ấy thực ra Hạ An Lan hiểu rõ, nhưng muốn đưa hai mẹ con họ tới đó, không phải là chuyện có thể làm trong ngày một ngày hai.
Việc đầu tiên, Nhạc Thính Phong sẽ không đồng ý, tuy nhiên điều này cũng không phải quan trọng nhất.
Cái quan trọng là... nếu như muốn đưa mẹ con bọn họ đi, sẽ phải bảo lãnh tài sản của hai mẹ con họ, điểm này có chút phiền phức.
Anh biết rõ tất cả những suy nghĩ trong lòng Tô Ngưng Mi, nếu như anh muốn kết hôn với cô, vậy phải sớm đem hết tất cả mọi thứ vì cô mà giải quyết thật tốt.
"Cảnh sát ư? Thị trưởng, cảnh sát ở bên đó có thể tin được không? Khẳng định không thể bằng cảnh sát ở Hải Thành của chúng ta?" Trong lòng thư ký lo lắng. Hắn thật sự sợ sẽ có chuyện không hay xảy ra với Hạ An Lan, dù sao hắn cũng biết vị thị trưởng này có rất nhiều kẻ thù!
Sau lưng có biết bao nhiêu người đều muốn trị chết anh ta, anh ta còn sống sẽ ngăn cản con đường đi lên của bao nhiêu người a!
Nếu như Hạ An Lan đột nhiên chết đi, có lẽ hơn nửa số người trong chốn quan trường đều tung hô vui vẻ.
Hạ An Lan lắc đầu: "Tạm thời không cần đâu, cậu cứ đem công việc dàn xếp cho tốt, nếu cần tôi sẽ tìm cậu!"
Thư ký không tình nguyện cho lắm: "Vậy được rồi, tuyệt đối xin thị trưởng hãy chú ý an toàn, hay là tôi phái qua mấy người trước, bảo vệ người thân của ngài an toàn..."
"Được!"
"Vậy tôi lập tức sắp xếp."
Thư ký chợt nhớ tới một việc: "Đúng rồi, thị trưởng, ngài... nếu cảm thấy tiểu công tử khó đối phó quá, ngài có thể... đưa cậu ấy đến thủ đô. Tiểu thư Thanh Ti thích tiểu công tử như vậy, hai người thanh mai trúc mã cũng dễ dàng bầu bạn hơn mà!"
Hạ An Lan chợt bất động một chút, đưa Nhạc Thính Phong đến bầu bạn với Thanh Ti...
Cái này... hình như là có thể!
Nhưng, dường như cũng không thật sự tốt cho lắm!
Thanh Ti nhà bọn họ nhu thuận như vậy, tiểu tử Nhạc Thính Phong kia lại quá khôn ngoan, có thể sẽ làm hư Thanh Ti không đây? Hay là sẽ bắt nạt Thanh Ti không chừng!
"Việc này cứ để sau đi, trước mắt cũng không gấp."
"Vậy được, trước tiên tôi đi sắp xếp người đến Lạc Thành bảo vệ người của ngài đã!"
Thư ký nói xong liền cúp điện thoại đi bố trí công việc.
...
Hạ An Lan lái xe một chuyến đến showroom ô tô, thay một cái xe mới rồi mới trở về nhà!
Tô Ngưng Mi thấy anh lái xe, kinh ngạc hỏi: "Ủa, sao lại đổi xe vậy?"
Hạ An Lan nói nhỏ: "Hôm nay đi ra ngoài không cẩn thận đụng hư mất đèn xe, không thể sửa được nên anh thay luôn một cái xe mới!"
Vẻ mặt của Tô Ngưng Mi lo lắng: "Hả, đụng xe ư, vậy người anh có sao không? Làm sao mà đi ra ngoài lại bị đụng xe vậy?"
"Nếu anh có chuyện gì thì đâu còn có thể đứng ở trước mặt em. Em yên tâm anh không sao, rất an toàn, hôm nay vận khí tương đối tốt, không xảy ra chuyện gì. Thính Phong cũng đến trường học rồi, thằng nhóc rất nghe lời!"
Nhắc đến con trai, Tô Ngưng Mi vui vẻ ra mặt: "Em thật không thể tin nổi, con của em lại có một ngày thật sự hạ quyết tâm học tập tốt!"
Hạ An Lan xoa đầu Tô Ngưng Mi: "Thính Phong là một thằng nhóc tốt, sau này nói không chừng, cuộc thi lần tới, em có thể nhìn thấy giấy khen của Thính Phong rồi. Đến lúc đó họp phụ huynh, liền để cho em đi, cuối cùng không cần phải lo lắng giáo viên kêu ca vì thành tích học tập kém rồi!"
Tô Ngưng Mi phồng má: "Nếu thật sự có thể không phải nghe giáo huấn nữa thì thật tốt quá.... Ài, nếu Thính Phong nhận được giấy khen, em sẽ không tiếc nuối một chút nào!"
...