...
Vợ của Mã Siêu tên là Tống Cầm, thời trẻ lúc còn ở quê đã được gả cho một kẻ không có gì như Mã Siêu.
Cô ta là một người phụ nữ có chủ kiến, tính cách cũng mạnh mẽ, việc khiến người khác sững sờ chính là cô ta đã từng chút từng chút một dẫn dắt Mã Siêu từ nghèo rớt mùng tơi, dốc sức đến hiện giờ có một công ty to như vậy.
Lúc đó, việc gì cô ta cũng đã từng làm, thức khuya dậy sớm đẩy xe ba gác mang rau từ quê lên thành phố bán. Sau đó, cũng từng thu gom phế liệu, bán quần áo, từng chút từng chút một tích lũy gia sản.
Những khổ cực mà đàn ông không thể chịu được, cô ta đều có thể chịu, đàn ông không làm được, cô ta đều có thể làm, tất cả mọi người khi nhắc đến cô ta đều nói Mã Siêu lấy được một cô vợ tốt.
Nhưng người khác càng nói như vậy, trong lòng Mã Siêu lại càng không thoải mái. Vợ giỏi như vậy, chẳng phải cho thấy hắn vô dụng hay sao?
Tống Cầm và Mã Siêu đã kết hôn được 20 năm. Lúc trẻ quá liều mạng, đã từng mất hai đứa con. Sau này tuổi đã lớn mới sinh được một đứa con là Mã Siêu Kiệt.
Đối với đứa con này, Tống Cầm thực sự yêu thương đến tận tâm can, dù sao trước đó cô ta không may bị mất đi hai đứa con, có thể sinh được một đứa quả thật là một điều không dễ dàng.
Sau khi con trai ra đời, ngoài công việc ra Tống Cầm càng quan tâm nhiều hơn đến con trai, không còn quá để tâm Mã Siêu như trước nữa.
Việc này khiến Mã Siêu ngày càng có ý kiến với cô ta, sau này công ty làm ăn lớn rồi, có tiền, gặp phải nhiều cám dỗ, một người vốn dĩ không thể làm chủ được bản thân như Mã Siêu, tất nhiên sẽ càng không hài lòng với vợ của mình.
Nhưng hắn ta dù có không hài lòng thế nào cũng không dám để lộ ra mặt, dù sao hắn ta biết rất rõ vợ vủa mình lợi hại nhiều thế nào.
Giống như bây giờ, nhìn thấy Tống Cầm dẫn theo người xông đến đây, phản ứng đầu tiên của hắn ta chính là ôm đầu tìm chỗ trốn.
Tống Cầm tức giận đến nỗi trước mặt có chút tối sầm lại, xách ghế đập vào Mã Siêu hai cái đã cảm thấy không thể chống đỡ nổi, trước đó cô ta đã bị tổn hại quá nghiêm trọng nên hiện giờ cơ thể yếu ớt hơn rất nhiều.
Mã Siêu bị đánh gào thét thảm thiết, miệng vẫn còn xin tha thứ: “Vợ à, vợ... là anh... anh nhất thời mất kiểm soát, anh sai rồi, sau này anh không dám như vậy nữa...”
Hắn ta bị dọa đến sắp chết rồi, hắn sợ bản thân mình sẽ bị Tống Cầm đánh chết.
Vợ của hắn là người thật sự có thể đánh người ta cho đến chết.
Tống Cầm vịn vào bàn làm việc để đứng vững, hai mắt đỏ ngầu, sự căm phẫn, thất vọng, đau lòng trên khuôn mặt đã không thể dùng từ ngữ nào để hình dung.
Cô ta cười khẩy: “Nhất thời mất kiểm soát? Nếu anh chỉ có một lần bất cẩn thì tôi đây còn có thể tin, nhưng đây lại còn hai lần ba lần đều lộ ra ngoài. Anh cũng to gan thật đấy, lấy tiền tôi đã phải khổ cực vất vả kiếm đi nuôi cái đám không ra gì. Mã Siêu, anh đúng là loại không biết xấu hổ. Trước đây tôi sao lại có thể mù quáng mà đi thích loại chó má như anh chứ.”
Du Dực cho người đem chuyện Mã Siêu nuôi hai ả vợ bé vạch trần cho Tống Cầm thấy. Con người cô ta trước giờ làm gì đều rất mạnh mẽ, ngay lập tức đến đó.
Nơi mà hai ả vợ bé đó ở không hề kém cạnh chút nào so với nhà của bọn họ.
Tống Cầm không kìm nổi nhớ về năm đó lúc mình đi theo Mã Siêu. Lúc gả về nhà hắn, căn nhà của hắn đến cửa sổ còn không có, trời mùa đông lạnh buốt, trong nhà còn lạnh hơn cả bên ngoài, đến thành phố lập nghiệp có thể có một cái hầm để ở đã là tốt lắm rồi, càng đừng nói tới việc phải ngủ trên đường phố.
Tống Cầm không sợ phải chịu khổ, cô ta cảm thấy những ngày tháng cực khổ đã qua, nhưng cô ta tưởng rằng cuối cùng cũng đã đến ngày khổ tận cam lai. Chồng mình cuối cùng đã có thể một mình đảm đương mọi việc, không cần cô ta ra ngoài liều mạng nữa, có thể ở nhà hưởng thụ những ngày hạnh phúc, chăm sóc con cái.
Kết quả, hiện thực lại cho cô ta một trận đòn đau điếng, việc này so với những việc đã từng chịu khổ trước đây càng khiến Tống Cầm không thể nào chấp nhận.
Mã Siêu lắp ba lắp bắp nói: “Đúng đúng, anh không ra gì. Vợ à, anh xin em, tha thứ cho anh đi, anh xin em, anh sai rồi... anh... anh cũng là bị bọn họ dụ dỗ mà thôi...”
...