...
Thanh Ti lật đầu lia lịa: “Mẹ, con nhất định sẽ là một người chị tốt.”
Bà lão ngồi bên cạnh nhìn, cười tươi khiến đôi mắt híp lại thành một đường cong. Đợi đến năm sau bà lại có thêm một đứa cháu ngoại, cả nhà sẽ náo nhiệt hơn cả bây giờ.”
Những ngày sau khi gặp được con gái, là những ngày vui nhất trong nhiều năm nay của bà lão. Trái tim như vốn đã chết của bà bỗng nhiên tràn đầy sức sống.
Thanh Ti đưa tay vuốt ve bụng Thu Sính: “Thế… mẹ ơi, bây giờ em trai đã biết nói chuyện với con chưa? Em đã biết con là chị của em chưa?”
Thanh Ti không cần biết, cô bé cảm thấy chắc chắn là em trai.
Du Dực gật đầu: “Biết, chắc chắn em biết, chị gái của em là một cô bé xinh xắn nhất đáng yêu nhất, đợi em lớn rồi, nhất định sẽ bảo vệ chị.”
Mặc dù bây giờ vẫn chưa biết vợ có thai bé trai hay bé gái, nhưng Thanh Ti nói chắc chắn là em trai, nên Du Dực cũng nói theo cô bé.
Thực ra anh cũng hy vọng là bé trai, như vậy đợi nó lớn một chút là có thể tùy ý dạy bảo rồi, trong nhà, chỉ cần nâng niu chiều chuộng con gái là được, con trai thì có thể hoàn toàn không cần bận tâm.
Bà lão bảo Nhiếp Thu Sính ngồi xuống, kéo tay cô, hỏi: “Đã kiểm tra chưa? Bác sĩ bảo sao?”
Nhiếp Thu Sính nói: “Bác sĩ nói đều rất tốt, thời kỳ đầu phải chú ý giữ thai, đảm bảo dinh dưỡng là được ạ.”
Cô không nói gì thêm nữa, Du Dực vội vàng bổ sung: “Bác sĩ nói sức khỏe Tiểu Ái vốn không tốt, không được quá mệt nhọc. Con đang tính đợi chúng ta về thủ đô rồi, mời người giúp việc đến, không để Tiểu Ái nấu cơm nữa.”
Bà lão gật đầu liên tục: “Đúng, phải như vậy, vừa có thai nhất định phải chú ý, chuyện nấu cơm thì thôi.”
Bà lại nói thêm những điều mà Thu Sính thường ngày cần chú ý, nói với Thanh Ti rằng, trước khi em trai ra đời, không được để mẹ bế nữa.
Thanh Ti nghiêm túc lắng nghe, không có chút tị nạnh. Cô bé mong đợi em trai lâu lắm rồi, cô vui mừng hơn ai hết.
Nhiếp Thu Sính thấy Hạ lão gia không có nhà, liền hỏi: “Mẹ ơi, cha vẫn chưa về ạ?”
“Chưa, mẹ cũng đang bảo sao đi lâu thế rồi chưa thấy về, chuyện vui thế này mà ông ấy đến giờ vẫn chưa biết.”
“Chắc là có việc gì giữ chân rồi ạ.”
Du Dực nói qua một câu rồi chuyển chủ đề ngay, tất nhiên anh biết hiện giờ ông lão đang bị chuyện gì giữ chân rồi.
Lúc này, chắc tâm trạng ông lão xấu đến cực điểm, Hạ An Lan lột trần bộ mặt giả tạo của Hạ Như Sương trước mặt ông, khiến cho ông biết được rằng đứa con gái nuôi mà ông chiều chuộng bao nhiêu năm nay là một con yêu tinh điên cuồng rồ dại đến thế nào.
Lúc đó, chắc ông lão đang rất suy sụp.
Bà lão nói: “Hay là, trưa nay chúng ta ra ngoài ăn đi.”
“Không cần đâu ạ, hôm nay con vẫn nấu cơm được. Côm nay tạm thế đã, con chỉ là có thai, cơ thể không sao cả.”
Du Dực và bà lão đồng thanh: “Không được”
“Em đừng nghĩ đến chuyện nấu cơm nữa, từ hôm nay trở đi, em không được bước chân vào bếp. Từ nay anh sẽ học nấu cơm, anh nấu cho em ăn.”
Nhiếp Thu Sính cười nói: “Đợi đến khi em ăn được cơm anh nấu, thì đến bao giờ?”
Du Dực vỗ ngực: “Yên tâm, lần này anh sẽ cố gắng học. Bây giờ anh đi chuẩn bị bữa trưa cho cả nhà, em muốn ăn gì, thì ở ngoài chỉ đạo anh là được.”
Du Dực nói xong, cởi áo khoác, xắn tay áo đi vào bếp.
….
Ở nhà đang tràn ngập không khí hạnh phúc, thế nhưng, lúc đó Hạ lão gia lại đang ở bên bờ vực suy sụp.
...