...
Cái gì là trẻ con, cái gì là trưởng thành, khái niệm này trong lòng Lộ Tu Triệt càng ngày càng rõ ràng, cậu biết bản thân bây giờ vốn không xem là thành thục gì, nhưng, cuối cùng cậu cũng đã bắt đầu trưởng thành rồi không phải sao?
Nếu cậu cứ mãi như trước đây, ngu ngốc ngây thơ, đó mới thật sự đáng thương.
Cậu biết vì sao ba cậu đột nhiên lại thay đổi như thế, vì bản thân ông ấy đang sợ hãi, ông sợ con trai mình càng ngày càng xa mình, cuối cùng thoát khỏi khống chế của ông.
Thế nên, ông cố gắng muốn kéo Lộ Tu Triệt đã đi xa trở về, nhưng ông lại không chịu thừa nhận cái sai của bản thân, thế nên mới đem tất cả trách nhiệm đẩy lên người Nhạc Thính Phong.
Tại sao, ông không nghĩ thử, vì có Nhạc Thính Phong, đứa con trai đi sai đường của ông mới được kéo trở về, có được cơ hội trùng sinh; vì có Nhạc Thính Phong, cậu mới không bị bắt cóc, người ta cứu con trai ông không chỉ là một chuyện hai chuyện.
Nhưng ba cậu, lại quên hết tất cả những chuyện này, ngược lại còn bẻ cong sự thật, ông lại có thể nghĩ rằng, là Nhạc Thính Phong ly gián quan hệ của cha con họ, thật buồn cười.
Nói thật, Lộ Tu Triệt thật sự rất thất vọng với suy nghĩ này của ba cậu, cũng rất xem thường suy nghĩ đó.
Tại sao lại đem lỗi lầm của mình trút lên người khác? Chắc… chỉ có những người yếu đuối, mới làm thế.
Lộ Tu Triệt nhớ đến Du Dực, một người đàn ông có dũng khí có trách nhiệm có đảm đương, yêu vợ con, có thể bảo vệ gia đình, mới có thể xem là một người đàn ông chân chính.
Tiếc là, ba cậu không phải người như thế.
Lộ Tu Triệt vô cùng sùng bái kính nể Du Dực, mỗi lần nhìn thấy anh, cậu đều rất căng thẳng, chính vì sự sùng bái xuất phát từ nội tâm nên mới căng thẳng như vậy, cậu rất sợ bản thân làm không tốt, vì trong lòng cậu, Du Dực chính là mục tiêu phấn đấu tương lai của cậu, đó là hình mẫu mà cậu khát khao muốn trở thành.
Lộ Tu Triệt không để tâm nghe ba cậu nói gì nữa, cậu đóng cửa lại, rồi khóa trái bên trong, sau đó ngồi lại vào bàn, tiếp tục nối mạch điện. Cậu có mục tiêu của chính mình, cậu phải phấn đấu vì mục tiêu đó, cậu mong mỗi sự nỗ lực của bản thân có thể khiến mình tiến gần đến mục tiêu thêm một chút.
Ngoài cửa, Lộ Hướng Đông gõ đùng đùng, nhưng điều này đã hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến Lộ Tu Triệt.
Lộ Tu Triệt đắm chìm vào thế giới của chính mình, cậu biết bản thân rớt lại phía sau rất xa, nhưng cậu muốn từng bước từng bước đuổi kịp, bằng không, cả đời này cũng không thể đến gần mục tiêu của mình được.
Lộ Hướng Đông ở bên ngoài gõ cửa rất lâu, Lộ Tu Triệt cũng không mở cho hắn, bất đắc dĩ, hắn chỉ đành từ bỏ hy vọng.
Hắn buông tay, thở dài, trước đây con trai gây chuyện thế nào hắn đều không lo lắng, nhưng duy chỉ có lần này là không giống.
Vừa rồi nó còn nói, người làm ba như hắn có hay không cũng không sao cả, nó đều có thể trở nên tốt hơn.
Cái gai trong lòng Lộ Hướng Đông, càng đâm sâu hơn, hắn thật sự không hiểu, tại sao đang yên đang lành, tất cả đều thay đổi chứ?
Hắn không cảm thấy do bản thân lâu rồi không về nhà, nên con trai mới xa lạ với hắn, trước đây không phải cũng như thế sao?
Lộ Hướng Đông chẳng bùn ngủ chút nào, hắn không rời khỏi nhà, giống như đang giận ai đó vậy, hắn muốn mọi người biết hắn mới là chủ nhân của căn nhà này, hắn muốn về ở, thì cứ về ở.
Lộ Hướng Đông xuống lầu, bảo cô giúp việc đem rượu vang đỏ mà hắn cất giữ ra, trong lòng hắn thật sự rất buồn bực, hắn phải uống say, để giảm bớt tâm trạng khó chịu lúc này.
...