Chương 457: Tiểu ái của tôi nhất định sẽ không làm những việc xấu xa như vậy


...

Trong lòng Hạ Như Sương cực kì sợ hãi, nếu như ông lão còn không quan tâm đến cô ta thì cô ta chết chắc rồi.

Cô ta khóc to: "Chú ơi, không, chú không thể nói như thế được, sau khi Tiểu Ái qua đời, bao nhiêu năm nay, cháu luôn ở bên cạnh cô và chú, cháu đã sớm coi hai người là ba mẹ rồi…"

Ông lão gắt lên: "Câm mồm, tôi mà là ba đẻ của cô thì tôi đã đánh chết cô từ lâu rồi, sau khi Tiểu Ái qua đời, sự có mặt của cô trong nhà quả thật đã xoa dịu một chút nỗi đau của chúng tôi, thế nhưng, cô cũng đừng quên rằng, nhà chúng tôi cho cô nhiều thế nào. Nhà họ Hạ chúng tôi bao nhiêu đời từ trước đến nay, chưa từng có ai như cô, không phải là người nhà họ Hạ, rốt cuộc thì về bản chất đã không phải."

Trong lòng Hạ Như Sương trào lên nỗi uất hận, chuyện đến nước này, tất cả người nhà họ đều nói cô ta không phải là người nhà họ Hạ. Sao cô ta lại không phải chứ, cô ta mang họ Hạ, cô ta lớn lên ở nhà họ Hạ, từ nhà họ Hà đi lấy chồng, điều này không ai có thể phủ nhận được.

Cô ta nghiến răng nói: "Chú… chú không thể không lo cho con, không thể nào, con… con biết con sai rồi, nhưng con cũng có lí do bị ép buộc không làm chủ được mình, nếu như.. nếu như anh Lan chịu giúp con một chút, thì con cũng không đến nông nỗi này. Chú ơi, van xin chú, lẽ nào chú thật sự đành lòng, nhìn cháu bị cảnh sát làm khó dễ, lẽ nào chú không đếm xỉa dù chỉ một chút thể diện nhà họ Hạ?"

"Con biết con không xứng đáng làm con gái nhà họ Hạ, nhưng người ngoài đều biết con từ nhà họ Hạ mà ra, cháu gặp chuyện, thì nhà họ Hạ… cũng không còn mặt mũi nào nữa."

Ông lão nhắm mắt, được đấy, bây giờ còn biết đe dọa ông rồi.

"Được, được... thế này là cô đang đe dọa tôi rồi! Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao An Lan lại ghét cô đến vậy, cô chỉ dựa vào điều này, mà hỗn xược không sợ ai hết bao nhiêu năm nay? Cô nói An Lan không giúp cô, tại sao nó lại phải giúp cô, thiên vị cô, mở lối thoát cho cô, nhún nhường cô, để vụ lợi? Nó là quan của nhân dân, không phải chỉ của một mình cô."

"Cô nói cảnh sát gây khó dễ cho cô, nếu như cô trong sạch thì ai dám là khó cô?"

Gương mặt Hạ Như Sương trắng bệch: "Con... chú ơi, con không đe dọa chú… lúc nãy con nhất thời nông nổi, con…"

Ông Hạ ngắt lời cô ta: "Hạ Như Sương, cô biết thân biết phận, cố gắng phối hợp với cảnh sát khai hết những chuyện cô đã làm, đó mới là lối thoát duy nhất của cô, đừng có nghĩ đến chuyện khác nữa. Chuyện cô gây ra, thì phải tự mình gánh chịu."

Hạ Như Sương hét lên: "Không, chú không thể như thế được, nếu như hôm nay người gặp chuyện là Tiểu Ái, chú có thể lạnh lùng như vậy được không? Sao bọn chú có thể thờ ơ như vậy chứ?"

Đầu dây bên kia im lặng, ông Hạ vốn dĩ muốn cúp máy, sau một hồi im lặng liền nói: "Không có cái nếu như đó, Tiểu Ái của tôi nhất định không thể trở thành bộ dạng như cô, đến việc xấu xa đó cũng làm được."

Điện thoại phát ra những tiếng tút tút, hi vọng cuối cùng của Hạ Như Sương hoàn toàn tiêu tan sau khi cuộc điện thoại kết thúc.

Cô ta không cam tâm, điên cuồng bấm lại số máy đó, nhưng không gọi được nữa.

Trong lòng Hạ Như Sương bị giằng xé bởi sự phẫn nộ, hoảng sợ, không đành lòng, khiến cho tâm trạng cô ta hoàn toàn suy sụp. Cô ta bỗng nhiên như điên lên, gạt mạnh chiếc điện thoại trên bàn xuống dưới đất.

"Tiểu Ái, Tiểu Ái… Tiểu Ái... đã "chết" bao nhiêu năm rồi, mà vẫn toàn nói tốt về nó."

Cô ta nghiến răng nghiến lợi: "Không giúp tôi, không ai giúp tôi cả... tôi sẽ khiến cho tất cả các người phải hối hận…"

Nhân viên cảnh sát đứng bên cạnh chuẩn bị thẩm vấn nói: "Ghi vào trước, hủy hoại của công."

...