...
Ngày hôm sau đến cục tình báo, nét mặt Du Dực tệ vô cùng, dù mắc lỗi lớn hay bé gì cũng bị trách mắng một trận, có đứa mới vào còn khóc khi ra khỏi phòng làm việc của anh.
Mọi người trong cục đều tự phòng vệ, không ai dám nói lớn tiếng, người nào cũng cho rằng 80% là cãi nhau với vợ rồi.
Trong lòng ai cũng thấy lạ, hôm qua chẳng phải còn vui vẻ sao, hôm nay đã thành thế này rồi? Không lẽ hôn sự của sếp không dài lâu?
Kết quả là buổi trưa hôm nay mọi người đều bị vả vào mặt.
Bởi vì, có người buổi trưa tăng ca nhìn thấy, Du Dực bận việc không thể về nhà, nhưng gọi điện về, lúc nói chuyện điện thoại, vẻ mặt hớn hở vui tươi đó có thể khiến người khác ngọt chết được, những lời nói điện thoại khiến người khác nổi hết cả da gà lên.
Do đó người trong cục đều tin vào một câu nói, trên đời này không có việc gì mà sếp không trị được, nhưng không có lúc nào chị dâu không trị được sếp!
Nói cho cùng, người lợi hại nhất vẫn là chị dâu!
...
Cuộc sống của Nhiếp Thu Sính và Du Dực trải qua yên bình, Du Dực tiếp quản công việc trong cục sau khi vào guồng thì càng ngày càng thuận tay, chỉ là đôi lúc gặp vụ nào khó thì mới ở lại tăng ca, nhưng ngoài công việc, đa số thời gian đều dành cho vợ con.
Cuối tuần dẫn con gái đi dạo công viên, theo vợ đi chợ mua thức ăn.
Chớp mắt kỳ nghỉ cũng kết thúc, từ mùa hè nóng bức sang mùa thu.
Hai vợ chồng đã chọn sẵn trường tốt cho Thanh Ti, nơi đó cách nhà không xa lắm, là một trong những trường tiểu học khá tốt.
Mỗi ngày buổi sáng Du Dực đưa Thanh Ti đi học trước, thấy cô bé vào trường mới đi làm.
Buổi trưa nếu có thời gian anh về ăn cơm nhà, thường là anh đi đón cô bé, còn nếu tăng ca thì Nhiếp Thu Sính đón.
Vì thế, anh còn sắp xếp cho Nhiếp Thu Sính đi thi bằng lái, mua cho cô một chiếc xe điện, bình thường nếu đưa đón con cũng tiện hơn, nếu không cô phải đón xe bus hay gọi taxi thì rất bất tiện.
Cuộc sống một nhà ba người trải qua vô cùng hạnh phúc và thanh bình, giống như bao gia đình khác, đơn giản hòa thuận.
Nếu loại trừ đôi lúc có những cuộc điện thoại lạ thì Du Dực cảm thấy không có gì khiến cho anh cảm thấy phiền lòng nữa.
Nhưng, Du phu nhân bên đó gần một tháng nay giục dữ quá, mỗi lần gọi điện đến lại cãi nhau với bà, còn nói nếu anh không có thời gian thì họ có thể qua đó.
Du Dực chẳng buồn cãi nhau với bà nữa, mỗi lần đều cúp máy luôn.
Anh chưa bao giờ tiết lộ nơi ở của anh với nhà họ Du, càng không kể là anh đang làm gì, dù họ có muốn tìm, cũng không tìm dược, vì thế anh chẳng sợ.
Anh thích cuộc sống hiện tại, chẳng muốn mấy chuyện nhà họ Du phá rối cuộc sống của anh.
Thanh Ti đã thích ứng với trường học được một tháng, hoàn toàn thích nghi hoàn cảnh trường học và còn quen với rất nhiều bạn nữa.
Sau khi kết thúc kỳ thi đầu tiên sau khi nhập học, cô bé cầm đóa hoa hồng nhỏ của cô giáo thưởng cho, vui mừng đem về nhà.
"Ba ơi, ba ơi... lần này kỳ thi ở lớp của con được hạng nhất nè, cấp trường thì hạng ba, con có được quà không?"
Thanh Ti rất thông minh, học hành rất cố gắng, thành tích cũng sẽ tốt.
Có vài lần Du Dực đi đón Thanh Ti gặp cô chủ nhiệm, cô cũng khen ngợi Thanh Ti.
Đối với phụ huynh mà nói, không còn gì khiến họ vui bằng việc này nữa.
Du Dực ôm lấy Thanh Ti, hôn má cô bé: "Có, đến đây nói với ba là con muốn cái gì nào?"
Thanh Ti ngẩng đầu nói rõ ràng: "Em trai... Con muốn có em trai."
...