...
Nhạc Bằng Trình nắm chặt tay Đinh Phù: “Được, lần này để giữ thể diện cho em, anh sẽ bỏ qua cho hắn. Sau này tốt nhất là đừng để hắn lọt vào tay anh.”
Sau khi vị hành khách kia đi khỏi, Nhạc Bằng Trình và Đinh Phù đứng dậy định đi. Bọn họ đều cho rằng sự việc đã kết thúc, người kia đã đi rồi thì tự nhiên bọn họ cũng có thể đi.
Chẳng ngờ rằng cảnh sát đột nhiên nói: “Anh chị đợi đã, ai cho phép anh chị đi?”
Nhạc Bằng Trình phẫn nộ đáp: “Anh ta đi rồi, sao bọn tôi lại không thể đi? Các anh phải làm rõ ràng, chính tôi mới là người bị hại. Người tôi bị thương thế này, chưa bắt anh ta trả tiền thuốc men là đã nhân đạo lắm rồi đúng không?”
Đợi anh nói xong cảnh sát mới nói: “Chúng tôi nghi ngờ anh chị là gián điệp, phải tiến hành cách ly kiểm tra đối với anh chị.”
Nhạc Bằng Trình sững sờ một lúc, hoàn toàn mông lung.
Đinh Phù vội vàng nói: “Đồng chí cảnh sát, các anh có nhầm không vậy?”
Nhạc Bằng Trình lấy lại tinh thần hét lên: “Cái gì, gián điệp á? Đùa cái gì thế, sao bọn tôi có thể là gián điệp được?”
Cảnh sát: “Mười hai năm trước hai người sang Mỹ đúng không?”
“Đúng thế, nhưng điều này không có nghĩa chúng tôi là gián điệp được chứ? Người nước ta đi Mỹ rất nhiều, các anh không thể nói thế được, mỗi một người sang đấy đều là gián điệp sao?” Nhạc Bằng Trình thật muốn đi ngay, cái chuyện gì thế này, đột nhiên nghi ngờ anh là gián điệp ư?
Cảnh sát hỏi: “Theo ghi chép nhập cảnh của anh chị, đã nhiều năm như vậy, anh chị đều chưa từng về nước đúng không?”
“Đúng là chưa về lần nào, nhưng điều này cũng không thể hiện rằng chúng tôi là gián điệp được. Tôi nói cho các anh biết, nói gì cũng phải có chứng cứ, động não một chút, tôi chính là công dân hợp pháp.”
Cảnh sát vẫn không bộc lộ chút cảm xúc nào: “Lúc ở nước ngoài, anh đã nhiều lần xin nhập quốc tịch Mỹ đúng không? Lần gần đây nhất là cách đây nửa tháng…”
Nhạc Bằng Trình nghiến răng: “Đúng, nhưng đây là vấn đề tự do của tôi, anh không có quyền can thiệp.”
Kỳ thực trong lòng anh rất ngạc nhiên, tại sao việc anh muốn nhập tịch Mỹ lại khó đến thế, anh có tiền, nhưng mà có tiền vẫn không xong việc.
Cảnh sát gật đầu: “Việc này chúng tôi không có quyền can thiệp, nhưng thân phận của anh đáng để người ta nghi ngờ, hơn nữa vật anh đem theo trong vali chúng tôi cũng phải nghiên cứu kỹ càng.”
Nhạc Bằng Trình nhìn đồ vật trên bàn, tâm trạng hơi căng thẳng, “Đây là đồ của tôi, cái này với gián điệp không có mối liên quan nào cả,”
Cảnh sát cười đáp: “Sao lại không liên quan, đương nhiên là có liên quan chứ. Đây là thiết bị nghe lén tân tiến nhất. Nếu anh thật sự là một người bình thường thì sao lại đem theo cái này? Hơn nữa, theo tìm hiểu của chúng tôi, thiết bị nghe lén này không dễ dàng mà có được tại Mỹ. Vì vậy chúng tôi có cơ sở để nghi ngờ anh sử dụng máy nghe lén này với mục đích không rõ ràng.”
“Các anh chỉ dựa vào một đồ vật liền khép tôi mang tội danh gián điệp, các anh rốt cuộc có phải là cảnh sát không vậy?”
Thứ này anh vốn muốn đặt trộm ở phòng Tô Ngưng Mi, không biết chừng sẽ thu được một vài chứng cứ. Nhưng không ngờ rằng, sau khi về nước, kiểm tra anh ninh trong nước lại nghiêm ngặt như vậy, đến cái này cũng phải kiểm tra chặt chẽ.
“Vì thế, để đảm bảo an ninh quốc gia, cũng để đảm bảo an toàn của anh Trình đây, xin mời anh phối hợp kiểm tra. Nếu như có thể chứng minh anh không có vấn đề, phía cảnh sát chúng tôi sẽ lập tức xin lỗi, hơn nữa sẽ có sự bồi thường xứng đáng.”
Đinh Phù xem như cũng nghe rõ rồi, bất kể bọn họ nói gì, cảnh sát cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Cảnh sát muốn dùng trái tim sắt đá để điều tra xem bọn họ có phải là gián điệp không.
Nhạc Bằng Trình tức đến tê người, sắp xếp về nước một chuyến để làm chuyện lớn, bây giờ thì sao, chưa rời khỏi sân bay đã bị giam giữ rồi.
...