...
Hạ An Lan đỏ mặt, quần áo bị cởi ra, để lộ cơ ngực trắng bóng, có một sự cám dỗ không nói nên lời. Anh gật đầu, nét mặt vừa như cười vừa như không cười: “Ừm, đúng là không phải như anh nghĩ.”
Tô Ngưng Mi không biết anh đã tỉnh rồi, hay còn đang say, nhưng, đôi mắt của anh, rất sáng, giống như đang nói: Giải thích à, dù sao anh cũng sẽ không tin đâu.
Tô Ngưng Mi cảm thấy bản thân đã đi đến bước dù cho cả người đều là miệng thì cũng không giải thích rõ. Cô thật sự rất muốn giải thích, “Vừa nãy em, chỉ là... chỉ là...”
Cô phát hiện, hình như việc này, giải thích thế nào cũng không được tốt.
Hạ An Lan vẫn nằm đó không cử động, anh nói: “Em tiếp tục đi.”
Tô Ngưng Mi lắc đầu: “Không không không... Không cần nữa...”
Anh ấy lại nói tiếp tục?
Trời ạ, rốt cuộc anh ấy có ý gì chứ?
Khóe miệng Hạ An Lan hơi cong cong lên: “Nếu em cảm giác như vậy không tốt, vậy hay là anh nhắm mắt lại phối hợp với em?”
Con ngươi của Tô Ngưng Mi sắp rơi ra luôn rồi, anh anh anh… Con người anh sao lại như vậy, anh xem cô là loại người gì chứ?
Ôi, người ta xem cô như loại người đó, cũng… bình thường, dù sao, trước đây cô còn hôn trộm người ta mà, còn hôn mấy cái nữa.
Tô Ngưng Mi liếm liếm khóe môi: “Anh nghe em giải thích, em thật sự không có ý đó, chỉ là em muốn… cởi cúc áo cho anh...”
Nói xong, Tô Ngưng Mi thấy bản thân giống như một cây gậy vậy. Ây da, sao cứ cảm thấy nói như vậy ngược lại càng khiến người ta hiểu lầm, cởi cúc áo để làm gì, chẳng phải muốn… làm những chuyện không thể miêu tả sao.
Ánh mắt Hạ An Lan nhìn cô, vẫn rất sáng, nhưng lại khiến Tô Ngưng Mi cảm giác sởn gai ốc.
Cô ngượng ngùng cười nói: “Em... Lúc nãy nhìn thấy trên trán, trên cổ anh, cứ không ngừng đổ mồ hôi. Em sợ anh nóng quá, nên… nên em mới muốn cởi hai cái cúc áo giúp anh, để anh mát một chút. Em thật sự không có ý niệm tà ác nào khác, em xin thề...”
Câu cuối cùng, rõ ràng Tô Ngưng Mi đang chột dạ, giọng nói rất yếu, vì cô đâu chỉ có ý niệm tà ác nào khác, cô đã biến ý niệm đó chuyển sang hành động, biến thành hiện thực để làm rồi.
Lông mày Hạ An Lan nhíu lại một chút: “Thật không?”
Hai chữ này, khiến tâm can Tô Ngưng Mi run lên, hình như tất cả những gì cô làm, đã bị anh hiểu rõ hết rồi.
Cô cứng đầu nói: “Thật, thật… Em không gạt anh… Thật đó...”
“Cược ngày mai của em đi.”
“Hả?”
Hạ An Lan nằm ở đó, nhìn về phía cô: “Chẳng phải em nói em không có ý nghĩ gì khác với anh sao, chẳng phải em muốn thề sao? Được, vậy thì… dùng ngày mai của em để thề đi?”
“Sao... Sao lại thề?” Trong lòng Tô Ngưng Mi đã hối hận rồi, thề à, chỉ là nói thế thôi mà, sao anh lại tưởng thật chứ.
Còn nữa, rõ ràng là anh đã say đến bất tỉnh nhân sự, sao lại đột nhiên tỉnh lại chứ.
Không lẽ bát canh giải rượu đó, hữu hiệu vậy sao?
Không đúng, trước đây lúc ba uống say, mẹ cho ba uống canh giải rượu, đều uống hết mấy bát, cũng đâu thấy hữu hiệu tốt như thế?
Là vì thể chất cá nhân sao? Sao vẫn cảm thấy có chút hoài nghi?
Hạ An Lan: “Sao rồi em không dám à?”
“Em em em, em có gì mà không dám chứ. Em… em ngay thẳng, không sợ bóng nghiêng, em không sợ.”
Chỉ là nói thôi mà, Tô Ngưng Mi len lén nhìn mặt đất, không nhìn thấy bóng của mình, cô thở phào nhẹ nhõm.
Nếu câu này là thật, vậy bóng của cô đã nghiêng đến đầu và chân cũng đảo ngược rồi.
...