Chương 815: Vậy em nuôi anh có được không?


...

Bây giờ tình hình bên ngoài cơ bản đã ổn định, ngoài một số vấn đề về mạch điện tạm thời không thể khôi phục, những việc khác vẫn ổn.

Hạ An Lan thay quần áo rồi xuống nhà, đã ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ nhà bếp.

Anh bước đến cửa nhà bếp, nhìn bóng lưng Tô Ngưng Mi đang bận rộn, khóe miệng bất giác cong lên.

Sự tồn tại của cô, khiến anh cảm thấy bản thân dường như đã sống bên cô rất lâu rồi, đều đã quen với sự tồn tại của cô rồi.

Tình cảnh hiện tại, chính là cuộc sống sau hôn nhân mà anh đã từng nghĩ đến nhiều năm trước.

Một chút đơn giản, một chút bình thường.

Vợ của anh không cần gia thế hiển hách, không cần tướng mạo như hoa, cũng không cần quá hiền lương thục đức, chỉ cần cô ấy thích hợp với anh là được.

Nhìn bóng lưng của Tô Ngưng Mi, lòng Hạ An Lan dần dần bình tĩnh lại, những việc bận bịu mãi không hết đó, hình nhữ đã dần tan biến khỏi đầu anh, khó khăn lắm anh mới được hưởng thụ một chút cảm giác yên bình.

Tô Ngưng Mi cảm thấy hình như sau lưng mình có người. Cô quay người lại nhìn, thấy Hạ An Lan không biết đã đứng ở đó bao lâu rồi, “Anh... xuống rồi à. Bữa sáng còn phải đợi một chút. Anh đợi một lát nhé.”

Chỉ cần đối mặt với Hạ An Lan, Tô Ngưng Mi đều cảm thấy căng thẳng, nói chuyện cũng lắp bắp.

Cô thật sự lo lắng, Hạ An Lan có nghĩ rằng cô bị cà lăm không.

“Không vội, anh không đói, có việc gì cần anh giúp không?”

Tô Ngưng Mi vội từ chối: “Không cần, một mình em có thể làm được. Đúng rồi, anh… có thích ăn bánh bao không, sáng nay ăn bánh bao có được không?”

Hạ An Lan gật đầu: “Đương nhiên là được, anh thích.”

“Anh... Hình như cái gì anh cũng nói thích.”

“Anh rất dễ nuôi, không kén ăn.”

Tô Ngưng Mi suýt nữa buột miệng nói: Vậy em nuôi anh có được không?

Cô cắn vào lưỡi, để tránh bản thân mất khống chế.

Điện thoại trong phòng khách reo lên, Tô Ngưng Mi nói: “Điện thoại reo kìa, anh mau đi nghe đi.”

“Được...”

Hạ An Lan đi nghe điện thoại, Tô Ngưng Mi vỗ vỗ miệng của mình, tuyệt đối đừng nói ra những lời không nên nói, nếu không chắc sẽ bị đuổi ra ngoài mất.

Hạ An Lan cầm lấy ống nghe, “Alo!”

“Điện thoại mẹ tôi sao lại gọi không được?” giọng của Nhạc Thính Phong rất không thiện cảm.

Hạ An Lan nhíu mày, thằng nhóc này đúng là lo lắng anh sẽ làm gì mẹ cậu ta, sáng ngày nào cũng gọi đến kiểm tra, “Cô ấy ở trong nhà bếp, đang làm bữa sáng.”

“Hừm...” Nhạc Thính Phong rất tức giận. Mẹ cậu không ở nhà làm bữa sáng cho cậu, lại chạy đi làm bữa sáng cho lão hồ ly đó, thật tức quá!

“Mẹ cháu rất khỏe, không sao. Cháu không cần lo lắng.”

Nhạc Thính Phong mỉa mai nói: “Câu này thốt ra từ miệng chú, thật kinh ngạc.”

Hạ An Lan càng nói không cần lo, cậu mới càng lo thêm. Tối qua lúc đi ngủ, cậu cứ mãi bất an, luôn mơ thấy một con hồ ly nuốt một con thỏ.

“Không tin, chú gọi mẹ cháu đến nghe điện thoại.”

Nhạc Thính Phong trừng mắt. Bây giờ cả lời của mẹ cậu, cậu cũng không tin.

“Hạ An Lan, tôi cảnh cáo chú, không được cho mẹ tôi uống thuốc mê nữa.”

Hạ An Lan rất trịnh trọng nói: “Chú là đầy tớ của nhân dân, những việc như thế chú sẽ không làm. Nhưng nếu mẹ cháu cho chú uống thuốc mê, vậy thì chú không quản được.”

Cho đến bây giờ người nhào vào lòng anh là Tô Ngưng Mi, cưỡng hôn cũng là Tô Ngưng Mi, sau khi ngủ rúc vào lòng anh cũng là cô ấy. Anh có lòng làm quân tử, nhưng Tô Ngưng Mi không chịu!

Hạ An Lan ý nói, điểm này anh cũng đành chịu!

Nhạc Thính Phong cười lớn hai tiếng đầy khoa trương: “Chú? Đầy tớ? Haha... Tôi có thể trông chờ vào câu chuyện cười này sống một năm đấy.

...