Chương 466: Đừng tưởng tôi không biết anh nuôi bao nhiêu tình nhân ở bên ngoài


...

Bị nhốt ở đồn cảnh sát suốt 72 giờ, Hạ Như Sương không dám làm ầm ỹ quá với cảnh sát, cô ta sợ bọn họ có lí do giam giữ lâu hơn.

Nhưng về đến nhà họ Du, cô ta không có cần do dự gì cả, ở nhà họ, cô ta hưởng thụ quen rồi.

Trong ý thức của cô ta, tất cả người nhà họ Du đều phải coi cô ta như tổ tông.

Hạ Như Sương ngẩng đầu lên, nghiến răng nói: "Anh nói gì? Anh nói lại lần nữa xem nào?"

Bà Du vén tay áo lên, chạy đến gần cho cô ta thêm hai cái bạt tai nữa: "Đồ đĩ, mày con dám về đây? Nhà chúng tao nợ gì mày chứ, mày không biết giữ đức hạnh, đồ vô liêm sỉ... Sao mày không chết quách ở ngoài kia đi, thể diện của nhà chúng tao bị mày hủy hoại hết rồi."

Từ ba ngày trước khi Hạ Như Sương bị bắt đi, bà ta không dám ra khỏi nhà, sợ gặp người quen hỏi đến chuyện con dâu.

Chỉ cần nghĩ đến từ nay về sau tình trạng này còn kéo dài, không dám ra khỏi nhà, không dám hẹn bạn đánh bài, chỉ có thể nhốt mình trong cái nhà ngột ngạt này, bà Du chỉ muốn giết chết Hạ Như Sương ngay lập tức.

Bà Du càng đánh càng tức, xuống tay không một chút nương tình, tát liên tiếp bốn cái, đến mức Hạ Như Sương nổ đom đóm mắt.

Hạ Như Sương không chịu đựng được nữa, đột nhiên đẩy thật mạnh, phun ra một búng máu: "Đủ rồi… Mụ già khốn khiếp kia, sao bà dám đánh tôi, bà cút ra chỗ khác, tôi là đại tiểu thư nhà họ Hạ, đánh tôi, các người cứ đợi mà khuynh gia bại sản."

Bà Du trong lúc không để ý, bị Hạ Như Sương xô mạnh, lảo đảo lảo đảo, lùi về sau hai ba bước rồi ngã nhào, mông va xuống đất: "Ai ui cái lưng của tôi…"

Bà ta ngồi dưới đất, tay ôm lưng kêu gào thảm thiết, ông Du vội vàng chạy lại đỡ.

"Phản rồi, phản rồi, thằng kia, đây là con vợ mày lấy về đấy! Không ra thể thống gì, đánh cả mẹ chồng, con đàn bà này còn giữ nó làm gì, ly hôn ngay lập tức."

Tam quan của ông bà Du có chút méo mó, con trai họ có thể ở ngoài lăng nhăng, có thể nuôi bồ nhí, dù sao thì cũng là đàn ông con trai, nhất là đàn ông có tiền, thằng nào không như vậy. Đàn ông làm ăn phát đạt có ai không đi ve vãn tán tỉnh. Nhưng con dâu thì tuyệt đối không được, cắm sừng con trai họ, tội này tuyệt đối không thể tha.

Anh trai Du Dực cứ nghĩ đến cảnh Hạ Như Sương và lão Đao quấn lấy nhau, lửa hận liền bốc lên ngùn ngụt.

Anh lại đá thêm phát nữa, "Con đĩ, giờ vẫn còn nghĩ đến nhà họ Hạ, suốt ngày chỉ biết lấy nhà họ Hạ ra để dọa nạt chúng tao. Nhà người ta căn bản không nhận mày nữa. Mày còn dám dát vàng lên mặt, còn muốn khiến nhà họ Du chúng tao khuynh gia bại sản à, ông mày đánh chết mày luôn, mày cắm sừng ông, ông giết mày."

Hạ Như Sương đau đến nỗi không ngồi dậy được, vốn dĩ cô ta vẫn còn muốn biện hộ cho mình vài câu.

Thế nhưng, sự đã đến nỗi này, nhà họ Du đã nhận định như thế rồi rồi, cô ta có nói gì cũng vô ích, so với việc bị đánh cho tời bời, chi bằng lật mặt thẳng thừng.

Hạ Như Sương bị chồng túm lấy tóc, khuôn mặt trơ ra.

Trước khi một cái bạt tai nữa tiếp tục giáng xuống, cô ta la lên: "Đánh đi, có gan thì anh đánh chết tôi đi, cả nhà họ Du các anh chỉ là mấy con chuột trong cống, cứ tưởng khoác lên mình bộ da người là có thể bước vào xã hội thượng lưu chắc, không có tôi, thì các người là cái thá gì?"

"Ha, cứ cho là tôi với lão Đao có gì đi chăng nữa thì anh cũng chẳng tốt đẹp vào đâu. Đừng tưởng rằng tôi không biết anh lăng nhăng với con thư kí bao lâu rồi, quấn quýt nhau hết ở văn phòng đến trên ô tô, còn nữa, anh ở ngoài nuôi hai con bồ nhí. Bảo tôi không giữ đạo làm vợ, anh còn không bằng tôi ấy chứ, dựa vào cái gì mà anh cắm sừng tôi, tôi lại không được cắm sừng anh?"

...