Chương 1842: Chúc mừng du tiên sinh có tin mừng


...

Đùa à, kì thi cuối kì này có liên quan đến việc trường trung học trực thuộc ngoại ngữ của họ trong toàn thành phố có thể tăng thêm vinh quang lên hay không.

Thầy hiệu trưởng chỉ trông chờ Nhạc Thính Phong sẽ đứng thứ nhất trong kì thi lần này, giành vinh quang cho nhà trường, giành vinh quang cho ông ta.

Việc đánh nhau gì đó, hiện giờ đều là chuyện nhỏ, chuyện quan trọng chính là nhất định phải để Nhạc Thính Phong thi tốt.

Nói đến đây, thầy hiệu trưởng lại không thể không nhớ đến việc buổi sáng Mã Siêu Kiệt đã gây chuyện cho Nhạc Thính Phong, không để cậu chú tâm làm bài thi, vừa nghĩ đến đây thầy hiệu trưởng lại tức giận!

Bạn nói xem, đánh cậu ta có phải đáng đời không? Theo ông ta thấy, đó chính là đáng đời.

Bình thường bạn không chịu học hành tử tế, đến lúc đi thi muốn chép bài của người khác cũng coi như thôi đi, lúc thi có học sinh nào mà không muốn chép được đáp án của bạn học giỏi chứ?

Vấn đề quan trọng đó là, lúc chép bạn có thể đừng làm lỡ việc làm bài thi của người khác không?

Bạn làm lỡ một phút, có thể chính là làm vụt mất vị trí đứng đầu toàn thành phố của người ta.

Thầy hiệu trưởng vẫn còn đang trông ngóng, dùng vị trí số một của Nhạc Thính Phong để đến lúc khai giảng có thể thu hút được càng nhiều học sinh đến học tại trường của họ, đó là chiêu bài sống đó!

Những lời của thầy hiệu trưởng đã làm cho ba của Mã Siêu Kiệt tức muốn chết: “Thầy… được đấy, tôi thật không ngờ, hóa ra một hiệu trưởng như ông lại là loại ngươi như vậy, chẳng trách hai thằng oắt đó đánh con trai tôi xong lại vẫn có thể không lo ngại gì, hóa ra là có người hiệu trưởng như ông chống lưng. Được, được… ông cứ chờ đó, bây giờ tôi sẽ đi tìm phóng viên, tôi sẽ vạch trần việc trong trường các người xảy ra bạo lực học đường. Còn giáo viên, hiệu trưởng trong trường lại bỏ qua, tôi phải làm cho trường các người từ hôm nay về sau không có học sinh nào muốn đến học nữa.”

Nói xong ông ta liền muốn gọi điện tìm phóng viên.

Thầy hiệu trưởng vội vàng ngăn ông ta lại: “Ấy ấy, bình tĩnh bình tĩnh, đừng nóng vội. Mã tiên sinh, anh nhất định phải làm như thế à?”

“Hỏi thừa, tôi không làm như vậy, con trai tôi bị bọn chúng đánh chết rồi, những lời này nhất định tôi phải nói ra.”

Thầy hiệu trưởng nghĩ một lúc rồi nói: “Thế này đi, tôi gọi điện thoại cho phụ huynh hai em học sinh đó, xem họ có thời gian đến đây một chuyến không, nếu có thì anh cứ nói chuyện với họ, tiền viện phí hay là xin lỗi, mọi người cùng bàn bạc, thế nào?”

Ba của Mã Siêu Kiệt nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Được, thầy gọi cho tôi, lập tức gọi, tôi muốn xem xem, bọn họ ngang ngược đến mức nào.”

Ông ta suy xét thấy gặp phụ huynh của hai tên nhóc đó mới là việc chính đáng, dù sao bất luận là đền tiền hay xin lỗi, những việc này đều phải được phụ huynh đồng ý.

Thầy hiệu trưởng lắc lắc đầu, tuổi trung niên vẫn không biết nông sâu mà!

Ông lần lượt gọi điện thoại cho Lộ Hướng Đông và Du Dực, khéo léo nói rõ tình hình, hi vọng nếu bọn họ có thời gian có thể đến đây một chuyến, gặp mặt phụ huynh có con bị đánh, bàn bạc một chút về vấn đề giải quyết.

Đương nhiên, nếu không có thời gian, cũng bỏ đi, ông ở bên này sẽ cố gắng giải quyết.

Thầy hiệu trưởng biết hai người này chính là những người vô cùng bận rộn, chưa chắc có thể đến.

Nhưng ông không ngờ, sau khi nói xong, hai người đó đều đồng ý, nói lập tức sẽ đến.

Thầy hiệu trưởng thở phào nhẹ nhõm, ông nói với ba của Mã Siêu Kiệt: “Chờ một chút, hai vị phụ huynh đó sắp đến rồi.”

Ba của Mã Siêu Kiệt lạnh lùng hừm một tiếng, hắn ta chuẩn bị chờ hai người phụ huynh đó đến, sẽ bắt lỗi bọn họ một khoản.

Du Dực và Lộ Hướng Đông gặp nhau ở cổng trường, hai người bước từ xe xuống liền nhìn thấy đối phương, Du Dực mỉm cười: “Lộ tiên sinh, lâu rồi không gặp.”

Lộ Hướng Đông nhìn thấy Du Dực, chỉ cảm thấy mặt có chút nóng, bộ dạng mất mặt của mình trước đây người ta đều nhìn thấy.

Nhìn thấy Du Dực, anh ta còn có chút e ngại, vội vàng nói: “Đúng...đúng là lâu rồi không gặp, chúc mừng... Du tiên sinh có tin mừng.”

...