Chương 2129: Thứ anh tặng em là độc nhất vô nhị


...

Đây cũng là thứ quan trọng nhất mà lần này cậu có thể mang về.

Huy Chương không to, nhưng đặt trong lòng bàn tay lại rất nặng.

Thanh Ti hiếu kỳ cầm huy Chương lên, ánh sáng chiếu vào huy Chương vàng lấp lánh giống như một vầng thái dương nhỏ.

“Cái này đẹp thật anh nhỉ, chỉ có người hạng nhất mới có huy Chương này phải không?”

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Đúng vậy, chỉ người hạng nhất mới có, cái này là độc nhất vô nhị.”

Lúc cậu nói chuyện này, cậu hơi ngước hàm dưới lên, trong mắt sáng rực, giờ phút này bản thân cậu mới lộ ra niềm tự hào chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người.

Tự hào vì bản thân, vì bản thân mà tự hào.

Cậu là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ khó khăn lần này.

Bất luận là nơi nào, Nhạc Thính Phong đều đứng hạng nhất.

Lúc nhận được huy Chương từ trong tay giáo quan, trên mặt Nhạc Thính Phong không hề lộ ra nụ cười. Lúc đó sắc mặt cậu vô cùng tệ, vì vội vã muốn trở về mà cậu có thể đánh nhau với cả giáo quan ở đó. Chỉ khi trở về nhà cả người cậu mới thả lỏng, ở trước mặt Thanh Ti, Nhạc Thính Phong mới để lộ ra dáng vẻ nên có của một cậu thiếu niên.

Biết vui, biết tự hào về bản thân

Thanh Ti ngả đầu vào trong lòng Nhạc Thính Phong, vui vẻ nói: “Em biết anh của em là giỏi nhất mà, không ai có thể lợi hại hơn anh.”

Nhạc Thính Phong cảm thấy bản thân nỗ lực giành hạng nhất, khát khao giành được huy Chương cũng chỉ vì câu nói này mà thôi.

Cậu vuốt tóc Thanh Ti, đặt huy Chương trước ngực cô bé.

Sau này, nó là của em!

Nếu giáo quan biết Nhạc Thính Phong dễ dàng tặng chiếc huy Chương khó mà giành được trong trại huấn luyện cho một cô bé, sắc mặt có lẽ sẽ vô cùng “dễ nhìn”.

Sau khi Nhạc Thính Phong giành chiến thắng, lấy được huy Chương, liền lập tức phóng nhanh về nhà, suốt đoạn đường không hề nghỉ ngơi. Cậu vô cùng mệt, nhưng trở về nhìn thấy Thanh Ti, toàn bộ sự mệt mỏi của bản thân đều dần dần tan biến trong nụ cười của cô bé. Nhiều ngày chưa gặp Thanh Ti, Nhạc Thính Phong hận không thể bù đắp lại khoảng thời gian thiếu sót trước đó.

Lúc này Nhạc Thính Phong không còn giống như trước, nói Thanh Ti đã lớn, phải giữ khoảng cách với những người con trai khác, không thể đã muộn như vậy còn nằm cùng một giường với cậu. Hai người nằm trên giường, bên cạnh là đồ ăn vặt vẫn chưa ăn xong.

Thanh Ti kéo tay Nhạc Thính Phong, hỏi cậu những ngày ở bên ngoài đã sống như thế nào. Nhạc Thính Phong kể cho cô bé nghe những chuyện thú vị xảy ra lúc đó, ví dụ như bắt thỏ, nướng thịt, tìm đồ ăn ở núi tuyết, cố gắng chọn những việc khiến người khác nghe xong cảm thấy rất thú vị. Còn những chuyện vất vả khó khăn, Nhạc Thính Phong đều không kể cho Thanh Ti nghe. Dù Thanh Ti có hỏi, Nhạc Thính Phong cũng chỉ nói tùy tiện vài câu, nhưng đều nói lướt qua, tuyệt đối không kể cho Thanh Ti nghe những thứ liên quan đến máu.

Nhạc Thính Phong nhìn thấy trên tay Thanh Ti vẫn còn đeo chiếc vòng tay lần trước cậu tặng. Viên đá màu đỏ, vì thường xuyên sờ vào mà trở nên bóng mướt, dường như màu cũng đỏ hơn một chút.

Nhạc Thính Phong nựng gương mặt nhỏ của Thanh Ti: “Ngày mai anh dẫn em đi dạo phố, anh sẽ mua cho em chiếc vòng khác đẹp hơn nhé.”

...