Chương 1451: Thiếu gia, năm mới vui vẻ


...

Sáng hôm 30, thời tiết âm trầm, nhiệt độ so với hôm qua còn giảm thêm ba bốn độ nữa, Lộ Tu Triệt vẫn dậy sớm chạy bộ, ôn tập.

Người giúp việc trong nhà cũng đã đi gần hết rồi, căn nhà này, càng yên tĩnh hơn trước đây mấy phần, chỉ còn lại một nữ giúp việc mỗi ngày đều nấu cơm cho cậu.

Lộ Tu Triệt hỏi thím ấy: “Thím Lý, sao thím còn chưa đi?”

Thím ấy đem bát cháo vừa nấu xong còn nóng hôi hổi lên cho Lộ Tu Triệt, “Tôi chuyên nấu cơm cho cậu, cậu ăn sáng xong, tôi sẽ đi.”

Trong khóe mắt Lộ Tu Triệt như có bụi rơi vào đó vậy: “Cảm ơn, nhiều như vậy tôi cũng ăn không hết, thím Lý thím ngồi xuống ăn sáng với tôi đi.”

Thím Lý do dự một lúc, rồi ngồi xuống, “Ơ, vâng.”

Ăn sáng xong, thím Lý dọn dẹp nhà bếp xong, rồi nói tạm biệt với Lộ Tu Triệt nói.

Trước khi đi, Lộ Tu Triệt đưa cho thím ấy thêm một bao lì xì: “Cái này, thím cầm lấy đi.”

“Thiếu gia cái này tôi không lấy đâu, hôm qua cậu đã phát rồi mà.”

“Hôm qua là hôm qua, hôm nay là 30, không giống nhau, thím cầm lấy đi.” Lộ Tu Triệt nhét bao lì xì vào tay thím Lý.

Thím Lý cầm bao lì xì mà Lộ Tu Triệt đưa cho, không nói gì, qua một lúc lâu sau thím ấy mới lấy ra một bao lì xì khác từ trong túi áo ra, thím có chút khẩn trương, nói: “Thiếu gia, đây là... Lì xì tôi dành cho cậu, bất luận thế nào, tôi... Tôi dù sao cũng lớn tuổi hơn cậu rất nhiều, giờ là 30 Tết... bên trong... tiền hơi ít...” Thím Lý là một người rất thật thà, lì xì trên tay đã hơi nhăn nheo, có thể thấy đã chuẩn bị từ lâu rồi, chỉ là thím ấy mãi không dám lấy ra thôi.

Trong lòng Lộ Tu Triệt bỗng dâng lên một dòng ấm áp, cổ họng như bị vật gì đó kẹt lại khó chịu đến sắp khóc, cậu đón lấy bao lì xì nhăn nheo từ tay thím Lý: “Cảm ơn thím Lý, đây là bao lì xì đầu tiên của tôi trong năm nay, tôi sẽ cất giữ cẩn thận, cảm ơn thím!”

Trên gương mặt thấp thỏm của thím Lý cuối cùng cũng hiện lên một nụ cười hiền hậu: “Thiếu gia cũng vậy, năm mới vui vẻ.”

Tiễn thím Lý đi xong, Lộ Tu Triệt nhìn đồng hồ thì đã 8 giờ.

Cậu đặt bao lì xì vào ngăn kéo trong phòng ngủ của mình, đây là bao lì xì đầu tiên của cậu trong năm nay, cũng là cái đáng quý nhất.

Điện thoại đột nhiên reo lên, là Nhạc Thính Phong gọi đến.

“Chúc mừng năm mới.”

Lộ Tu Triệt cười nói: “Cậu cũng vậy, chúc mừng năm mới.”

Nhạc Thính Phong hỏi cậu: “Cậu đến nhà ông nội chưa?”

“Vẫn chưa, ba tớ… vẫn chưa về đón tớ!”

Nhạc Thính Phong lập tức hỏi: “Tối qua cũng không về?”

“Không có...”

Bên đầu kia điện thoại Nhạc Thính Phong im lặng mấy giây, lát sau, cậu nói: “Nói thật, tớ không muốn mắng ba cậu, nhưng tớ không nhịn nổi.”

Lộ Tu Triệt bị câu này của cậu ấy chọc cười: “Haha, thật ra cậu không cần nhịn...”

Nhạc Thính Phong thật sự cảm thấy người đàn ông Lộ Hướng Đông này đúng là cặn bã đến một cảnh giới, cậu nói: “Sau khi từ nhà ông cậu trở về, cậu đến nhà tớ đi!”

“Chuyện này, đến đó hẵng nói sau.”

“Ờ, đúng rồi, mùng sáu tháng Giêng mẹ tớ và cha dượng sẽ cử hành hôn lễ, đến lúc đó có thời gian thì nhớ đến nhé.”

“Được, tớ nhất định sẽ đến.”

Hai người nói chuyện một lúc, cuối cùng Lộ Hướng Đông cũng lái xe trở về, Lộ Tu Triệt cúp điện thoại, xuống nhà.

Nhìn thấy Lộ Hướng Đông, ông ấy vốn không dám nhìn thẳng vào mắt của cậu, lập tức tránh đi: “Tiểu Triệt à, có thể đi được chưa?”

Lộ Tu Triệt hỏi: “Ba đang giấu con chuyện gì sao?”

Lộ Hướng Đông chột dạ, Lộ Tu Triệt vừa nhìn đã nhìn ra, hắn có chuyện giấu nó sao.

“Ba...”

“Bỏ đi, con cũng không muốn nghe.” Lộ Tu Triệt bước ngang qua trước mặt hắn.

Xe đang đậu bên ngoài, cửa xe vẫn đang mở, sau khi đến gần, nhìn thấy người trên xe, ánh mắt Lộ Tu Triệt chợt trở nên lạnh băng, xoay người trở vào.

Nhóm dịch: Mèo Xinh

...