Chương 590: Anh ấy đã cứu vớt con


...

"Mẹ... Ba mẹ đừng vì Du Dực là người nhà họ Du mà có cái nhìn khác về anh ấy, anh ấy thật sự là một người tốt, rất tốt, nếu không có anh ấy... Con đã sớm không còn trên cõi đời này nữa, anh ấy là người nhà họ Du, nhưng lại không giống bất cứ kẻ nào trong nhà bọn họ, anh ấy sẽ không giúp đỡ cha mẹ mình. Anh ấy đối xử rất tốt với con, đối xử với Thanh Ti còn thân thiết hơn con gái ruột thịt... Trước đây, con chưa từng nghĩ rằng mình có thể gặp được một người đàn ông tốt như anh ấy, chính anh ấy là người cứu vớt cuộc đời con khỏi địa ngục"

Nhiếp Thu Sính lo lắng vì nhà họ Du kia làm loạn mà ba mẹ cô sẽ có ác cảm với Du Dực. Vì thế, cô nói đỡ cho chồng mình vài lời, cô biết rõ hơn bất kì ai về việc Du Dực chán ghét nhà họ Du như thế nào, anh ấy và nhà họ Du mặc dù cùng họ nhưng lại hoàn toàn khác biệt vỡi những người ấy, bọn họ không phải là người chung đường nên sẽ vĩnh viễn không thể nào đi cùng nhau.

Nghe thấy hai tiếng "địa ngục", cảm giác tốt đẹp trong lòng bà Hạ liền giống như bị dao nhọn đâm nát. Rốt cuộc phải chịu dày vò đến cỡ nào mà con gái của bà mới có thể thốt lên những lời như vậy.

Hai mắt bà Hạ phiếm hồng: "Ngốc ạ, con yên tâm đi, mẹ và ba con đều là kẻ biết nhìn người, Du Dực đối với con thế nào, trong lòng ba mẹ đều rõ ràng, mẹ đã coi Du Dực là con trai mình, nó có thể mang hạnh phúc đến cho con gái của mẹ, là mẹ của con, mẹ thật sự rất cám ơn nó..."

Hai người bọn họ đã không bảo vệ tốt cho Tiểu Ái, chính Du Dực đã giúp đỡ con bé trong lúc nó cần trợ giúp nhất, chính cậu ta đã cho con bé một gia đình. Đối với Du Dực, bà Hạ thật sự vô cùng cảm kích từ tận đáy lòng.

Nhiếp Thu Sính nhẹ nhàng tựa đầu lên vai bà Hạ: "Mẹ... Con thật mừng vì có thể tìm được mẹ."

"Mẹ cũng vậy."

...

Chạng vạng, trời còn chưa tối hẳn nhưng mặt trăng đã dần dần vươn mình lên bầu trời. Dự báo thời tiết hôm nay nói rằng ban ngày trời nắng đẹp, buổi tối không có mây đen, có thể nói đây là một trong những buổi tối có trăng sáng nhất trong những năm gần đây.

Hạ An Lan liếc mắt nhìn đồng hồ, nói: "Cũng đến lúc rồi, đi thôi, khi chúng ta đến nơi thì biểu diễn pháo hoa hẳn là cũng vừa bắt đầu thôi."

Ra đến cửa, Nhiếp Thu Sính nói: "Chờ em một chút, để em lấy thêm cho Thanh Ti cái áo khoác, buổi tối đầu thu cũng khá lạnh."

Thu thập xong, cả nhà bọn họ mới rời đi. Ánh trăng đêm nay vô cùng rực rỡ, sáng tỏ, mặt trăng tròn vành vạnh trên không khiến đêm nay dường như sáng như ban ngày. Hạ An Lan cho người bố trí địa điểm cho nhà bọn họ ở trên đài ngắm cảnh cạnh Lâm Hồ. 8 giờ tối, bữa tiệc pháo hoa chính thức bắt đầu, Thanh Ti ghé sát vào lan can, tròn miệng, phát ra những tiếng reo vui thích thú. Một lúc sau, cô bé thấy trên bờ hồ có rất nhiều cô bé, cậu bé cầm đèn lồng đi dạo thì trong lòng vô cùng hâm mộ nên mới làm nũng với Nhiếp Thu Sính: "Mẹ ơi, con có thể ra ngoài chơi không?"

Nhiếp Thu Sính lắc đầu, chuyện Thanh Ti suýt chút nữa bị bắt cóc ở Thủ đô lần trước đã khiến cô sợ hãi cho đến tận bây giờ: "Không được, bên ngoài có nhiều người lắm, có lẽ sẽ có người xấu."

Thanh Ti đáng thương nói: "Nhưng mà... con muốn đi lắm, từ khi nhà chúng ta đến Hải Thành, lâu lắm rồi con không được đi chơi, ngày nào cũng phải ở trong phòng..."

Du Dực thấy bộ dáng đáng thương, uỷ khuất của Thanh Ti thì làm sao có thể nhẫn tâm nổi, một tay bế lấy cô bé: "Để anh dẫn Thanh Ti ra ngoài, bọn anh chơi một chút rồi sẽ quay lại."

Nhiếp Thu Sính cũng muốn đi, nhưng nếu cô đi rồi thì ai sẽ chăm sóc cha mẹ? Cô nói: "Vậy anh để ý con bé chút nhé."

"Em cứ yên tâm..."

Du Dực để Thanh Ti ngồi lên cổ rồi dẫn cô bé ra ngoài. Đi trong đám người, Thanh Ti giữ hai tai Du Dực, bỗng nhiên sau gáy tê rần, cô bé quay đầu lại...

...