...
Lộ Tu Triệt hoa chân múa tay vô cùng vui sướng kể lại cho Nhạc Thính Phong tình huống lúc đó: “Ôi chao, tớ kể cậu nghe, cậu không biết sau đó bà mẹ của Lưu Tử Hiên có bộ dạng thế nào đâu, khiến tớ buồn cười chết mất luôn ấy... Trước đó tớ nói với cô ta là trả cho tớ mười lắm vạn là được, hắc hác, cô ta không tin, còn nói là tớ lừa cô ta, còn tìm người nghiệm chứng, ha ha... Tìm người nghiệm xong thì cô ta phải bồi thường cho tớ gấp đôi số tiền kia luôn, câu tự lấy đá đập chân mình là nói cô ta chứ ai. Chưa hết, còn cả biểu hiện trên khuôn mặt cô ta khi ấy nữa cơ, nếu cậu nhìn thấy, có thể vui vẻ thêm vài ngày ấy chứ...”
Hai người nói năng không ngớt, cuối cùng cũng tới trường học, xe dừng ở cổng trường không vào được nữa, lái xe cùng vệ sĩ xuống xách hành lý giúp hai cậu, đưa đến dưới ký túc xá rồi còn giúp mang lên. Có không ít bạn cùng lớp thấy hai người có nhiều đồ đạc như vậy thì rất kinh ngạc.
Lộ Tu Triệt vốn cũng hay đùa giỡn với bọn họ, còn bảo là không định về nhà nữa, sau này cậu sẽ dốc lòng ở lại trường học, cố gắng học tập thật tốt, mỗi ngày đều tiến về phía trước, thề rằng không bỏ qua việc đỗ vào trường đại học ở thủ đô.
Lái xe cùng vệ sĩ của cậu lưu luyến không rời nói: “Thiếu gia, chúng tôi về trước, cậu phải cố gắng tự chăm sóc bản thân mình nhé.”
Lộ Tu Triệt khoát tay: “Về đi, mấy người nhớ nói với ông nội, bà nội tôi là không cần lo lắng cho tôi.”
Lúc này hai người bọn họ mới rời đi, bọn họ vừa đi, mấy người còn lại trong ký túc xá liền ầm ĩ cả lên. Hầu Chí Tân cùng Tôn Tường Khôn hay đùa giỡn với Lộ Tu Triệt thì học theo cách nói chuyện của lái xe và vệ sĩ, gọi cậu là thiếu gia. Đến khi bị Lộ Tu Triệt đá cho mỗi người một cước thì mới thu liễm lại một chút.
Mạnh Hoành nâng tay: “Mọi người yên lặng một chút nào, chúng ta nói xong thì chuyển sang chuyện nấu cơm trong ký túc xá hôm nay đi.”
Hầu Chí Tân liên tục gật đầu: “Đúng đúng, nói sang chuyện nấu cơm đi, đây mới là chính sự.”
Vì thế mọi người liền lần lượt lấy đồ đạc mang từ nhà tới ra. Củi gạo dầu muối tương dấm trà, rau cải, củ cải, tiêu xanh, thịt thà, phàm là thứ gì có thể vác từ nhà đi là bọn họ đều mang đến đây. Chỉ một chốc lát, phòng ký túc xá đã đầy ắp đồ vật.
Mạnh Hoành ngẩng đầu lên gọi: “Lâm Trầm, Lâm Trầm, cậu mau đến xem xem, mấy thứ này của chúng ta có thể ăn trong bao lâu đây?”
Lâm Trầm từ tầng trên chậm chạp nhìn xuống dưới, nói: “Dựa theo sức ăn của các cậu thì hai tuần là không thể.”
Mạnh Hoành vươn tay khoác lên vai cậu: “Không quan tâm là bao lâu, dù sao chỉ cần cậu chịu làm đồ ăn ngon cho chúng tớ là được.”
Lâm Trầm gật đầu: “Sẽ cố gắng.”
Hầu Chí Tân chà xát hai tay, trông mong nhìn Lâm Trầm: “Vậy thì bao giờ chúng ta bắt đầu làm đây?”
Lâm Trầm nghĩ một chút rồi nói: “Đêm nay đi, làm bữa ăn khuya trước vậy.”
Hầu Chí Tân là người đầu tiên hoan hô: “Oh yeah, tốt quá!”
“Rốt cuộc đêm nay có thể nếm thử tay nghề của Lâm Trầm rồi. Trời ạ! Tớ kích động quá!”
Lộ Tu Triệt cười nói: “Đừng kích động nữa, đi tới phòng học thôi.”
Mạnh Hoành vẫy tay: “Đi thôi, tới phòng học đã, mấy món bảo bối này cứ chờ chúng ta về rồi thu dọn.”
Tối nay tiết tự học muộn vốn là không cần phải tới, nhưng chủ nhiệm lớp bọn họ đã thông báo là dù thế nào thì tất cả mọi người đều phải đến lớp vào chiều tối nay. Tối nay giáo viên chủ nhiệm lớp muốn chính thức chọn lớp trưởng, uỷ viên học tập, bí thư đoàn, uỷ viên thể dục, uỷ viên văn nghệ... Tóm lại là tuyển chọn ra ban cán bộ của lớp, như vậy về sau thì thầy sẽ không cần lãng phí thời gian tới lớp học nữa. Hơn nữa tối nay bọn họ sẽ sắp xếp chỗ ngồi một lần nữa.
Bọn họ tới lớp thì thầy chủ nhiệm Ngưu đã tới rồi, thấy họ, khuôn mặt vốn đang hơi nghiêm túc của thầy lập tức chuyển sang chế độ tươi cười, bảo bọn họ mau ngồi xuống.
Sáu cậu bé ở trong ký túc xá đều là những học trò mà thầy giáo Ngưu rất thích, học tập cũng rất tốt.
...