...
Lộ Tu Triệt đuổi theo muốn nói chuyện với Thanh Ti, nhưng có Nhạc Thính Phong ở đây nên Thanh Ti chẳng có thời gian nói chuyện với cậu ta. Về cơ bản, sự chú ý của cô bé đều đặt hết lên người Nhạc Thính Phong, chỉ ngẫu nhiên nói với cậu một, hai câu.
Tuy rằng trong lòng Lộ Tu Triệt không khoái lắm, nhưng ít nhất cũng có thể chơi cùng Thanh Ti, đây đã là tiến bộ rất lớn rồi. Cậu tin, qua thời gian nữa, Thanh Ti cũng sẽ đối xử với cậu như với Nhạc Thính Phong vậy, cũng sẽ coi cậu là anh trai.
Lúc mua kem có rất đông người, Lộ Tu Triệt hỏi Thanh Ti thích ăn vị gì, sau đó trực tiếp chạy đi. Cũng không biết rốt cuộc cậu ta bỏ ra bao nhiêu tiền, dù sao là vẫn mua được loại kem dâu tây mà Than Ti thích ăn.
Cậu đưa cho cô bé: “Thanh Ti, em mau ăn đi…”
Thanh Ti nhận lấy, cười nói, “Cảm ơn.”
Cô bé há mồm, nhẹ nhàng cắm một miếng nhỏ, kem lạnh chậm rãi tan ra trong miệng, cả khoang miệng ngập tràn vị dâu tây.
Thanh Ti ăn vui vẻ tới mức ánh mắt híp lại vì hạnh phúc, miệng luôn mỉm cười như thể đang ăn thứ gì đó ngon nhất trần đời, nhìn cô bé ăn thôi là cũng đủ thấy hạnh phúc rồi.
Lộ Tu Triệt nuốt nước bọt, trước kia cậu không thích ăn kem, nhưng hôm nay, nhìn thấy Thanh Ti ăn, cậu thực sự rất muốn nếm thử xem mùi vị của nó thế nào.
“Ăn ngon không?” Lộ Tu Triệt hỏi Thanh Ti.
Thanh Ti gật đầu: “Vâng, rất ngon, anh muốn nếm thử không?”
Lộ Tu Triệt gật đầu như gà mổ thóc, muốn chứ, muốn chứ, cực kỳ muốn thử ăn kem trong tay cô bé.
Thanh Ti cảm thấy hơi rầu, không muốn cho cậu ăn một miếng cho lắm, đây là loại mà cô bé thích ăn nhất đấy, nhưng dù sao cũng là kem do người ta mua, không cho ăn thì không tốt lắm.
Bỏ đi, làm người thì không nên nhỏ nhen thế được.
“Vậy… Anh nếm thử đi…” Thanh Ti giơ ly lem trong tay lên.
Trong lòng Lộ Tu Triệt mừng như điên, cúi đầu xuống định cắn một miếng, nhưng còn chưa cắn được thì chiếc kem trong tay Thanh Ti đã không còn.
Giọng nói lạnh buốt của Nhạc Thính Phong vang lên trên đỉnh đầu hai người: “Hôm nay thời tiết vẫn còn lạnh, ăn nhiều kem không tốt, em nên ăn ít thôi, nếm hương vị là đủ rồi.”
Thanh Ti ngẩng đầu, vẻ mặt nuối tiếc nhìn chằm chằm vào ly kem trong tay Nhạc Thính Phong, "Anh trai, cho em ăn thêm một miếng nữa đi, em vừa mới ăn có một chút xíu, còn chưa cảm nhận được hương vị gì mà… Anh, xin anh, xin anh đấy…”
Nhạc Thính Phong không nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tội nghiệp của cô, nhẫn tâm từ chối: “Không được, lần nào em ăn đồ lạnh cũng bị đau bụng. Chẳng lẽ em đã quên, hôm trước em uống sữa chua lạnh nên bị đau bụng à? Không thể ăn nữa.”
Lộ Tu Triệt cực kỳ buồn bực, còn chút xíu nữa thôi là cậu được Thanh Ti tự tay đút kem cho ăn rồi, tên hỗn đản Nhạc Thính Phong lại cố tình quấy rối.
“Này, Nhạc Thính Phong, không phải chỉ là hai miếng kem thôi sao, đừng nghiêm khắc thế chứ, cậu nhìn Thanh Ti đáng thương thế nào đi, cô bé mới ăn có một miếng, chẳng sao cả đâu…”
Nhạc Thính Phong lạnh lùng liếc cậu một cái, “Đây là em gái tôi, không cần cậu quản.”
“Anh trai… Em chỉ ăn một chút thôi có được không?” Thanh Ti kéo cánh tay Nhạc Thính Phong làm nũng, ánh mắt chờ mong, môi trề ra, dù ai nhìn thấy bộ dáng cô bé lúc này cũng không thể nào sắt đá được nữa.
Nhạc Thính Phong suýt chút nữa cũng mềm lòng, nhưng nhìn Lộ Tu Triệt ở bên cạnh thì cơn giận lại bốc lên. Cô nhóc này thật là, cậu đã nói nhiều lần lắm rồi, phải giữ gìn khoảng cách với bọn con trai, kết quả giờ lại muốn đút cho Lộ Tu Triệt ăn.
...