Chương 328: Anh bị thương, vợ ơi, em nên cho anh thuốc chứ?


...

Nhưng bây giờ, trừ ngượng ngùng ra, càng nhiều hơn cũng là tưởng niệm muốn cùng anh thân cận.

Nhiều ngày không gặp, cô thật sự nhớ anh.

Anh trở về, lòng của cô, mới có chỗ dựa.

Có anh ở đây, cô mới cảm thấy thực tế, an toàn, bình thản.

Du Dực vừa mới bắt đầu hôn là ôn nhu triền miên, giống như gió xuân nhẹ nhàng, dần dần đem cô quấn lấy vây lại, thế nhưng sau đó, lại càng ngày càng cuồng nhiệt, càng hung mãnh, Nhiếp Thu Sính đã không theo kịp tiết tấu của anh, cả người đều bị anh dẫn dắt trước, hoàn toàn bị anh bao vây lấy.

Cô cảm giác mình giống như bị anh một ngụm ngụm ăn hết, thế nhưng loại cảm giác này, cô cũng không sợ, càng nhiều hơn chính là ngượng ngùng, còn có một chút cảm giác khó nói thành lời.

Nhiếp Thu Sính chẳng biết lúc nào bị Du Dực ôm lên đặt trên bàn, hai chân vô lực quấn ở bên hông anh, váy ngủ bị vén lên đến bên hông, chồng chất ở đó, tư thế hai người bộ dáng ám muội đến chọc lửa.

Du Dực hôn hung tàn, thẳng đến khi thời điểm hô hấp của cô theo không kịp, anh mới buông cô ra.

Đầu óc Nhiếp Thu Sính phảng phất có chút thiếu dưỡng khí, chóng mặt ghé vào bộ ngực anh, há miệng thở gấp.

Đến bây giờ, cô mới có một loại cảm giác chân thật, Du Dực đã trở về rồi.

Anh trở về, cũng sẽ không đi nữa?

Cô đang nghĩ, bỗng nhiên đùi một chút nóng, cúi đầu nhìn thấy tay của Du Dực suýt sờ tới chỗ không nên sờ, mà tư thế của mình thời khắc này, thật sự là... Để cho cô cảm thấy không còn mặt mũi gặp người, cô vội vàng đẩy một chút cái tay ý định xấu kia của Du Dực, lắp bắp nói sang chuyện khác: "Anh... Lần này... Bị thương sao?"

Du Dực thấp giọng nỉ non: "Em có muốn kiểm tra không?"

Làm sao Nhiếp Thu Sính không biết anh muốn làm gì, đỏ mặt tránh đầu đi: "Không muốn."

Du Dực nắm tay cô đặt lên ngực mình: "Thực sự không kiểm tra sao?"

Tay Nhiếp Thu Sính nắm thành quả đấm, tận lực không chạm vào bộ ngực anh: "Không kiểm tra, bộ dáng này anh... đâu có chỗ nào giống như bị thương, nếu đã trở lại rồi, thì... Mau đi nghỉ ngơi đi, trời cũng sắp sáng rồi."

Du Dực cười nhẹ, tiến sát lại, ngậm vành tai nõn nà của Nhiếp Thu Sính: "Ở ngực bị thương một chút này, không cẩn thận, bị quẹt một cái, Thu Sính, em thực sự không nhìn xem sao?"

Nhiếp Thu Sính lúc này mới quay đầu, che đi cái lỗ tai bị anh hôn ngứa, quan tâm hỏi: "Anh... thực sự bị thương?"

Mấy ngày nay, cô ngoại trừ nhớ anh, nhưng thật là càng nhiều hơn lo lắng anh bị thương.

Ban đêm ngủ không yên ổn, luôn luôn sẽ nằm mơ thấy bộ dáng khi lần đầu tiên gặp anh.

Nhiếp Thu Sính rất lo lắng, Du Dực ở bên ngoài sẽ bị thương.

Du Dực cực kỳ nghiêm túc gật đầu: "Ừm, thật... "

Nhiếp Thu Sính cắn môi, sao nhìn anh không quá giống bị thương?

Du Dực nhẹ giọng dỗ dành: "Vẫn là kiểm tra một chút đi, bằng không, em không yên lòng có đúng hay không?"

Có lẽ là ánh trăng quá tốt, bộ dáng của anh lại rất thành thật, ánh mắt lại trong veo như ánh trăng, vì vậy Nhiếp Thu Sính liền thực sự tin.

Chẳng qua, về sau sự thật chứng minh, càng là người đàn ông có bộ dáng chân thật, càng nghiêm túc lịch lãm, thì khi lừa người, càng giống thật.

Lúc đó, Nhiếp Thu Sính gật đầu: "Vậy... Được rồi... "

Du Dực bế cô lên: "Anh biết mà, vợ của anh làm sao bỏ được anh bị thương, đi, trở về phòng anh, anh nằm xuống, em giúp anh bôi thuốc... "

Lúc anh nói lời này, ánh mắt phá lệ ôn nhu, nụ cười kia, cũng phá lệ mê người.

Nhiếp Thu Sính đột nhiên cảm giác được dường như có chút không quá đúng, vội vàng hỏi: "Chờ một chút, tại sao phải quay về phòng anh, ở phòng này cũng giống vậy."

Du Dực: "Thuốc ở phòng anh... "

Ừm, giường cũng ở phòng anh!



...