Chương 1133: Về sau không có thằng bé ở đây, anh sẽ cùng em


...

Hạ An Lan ôm lấy Tô Ngưng Mi: “Yên tâm, về sau còn có anh ở đây. Sau này Thính Phong không ở cùng em, anh sẽ ở cùng em.”

Tô Ngưng Mi ôm chặt cánh tay Hạ An Lan, dựa đầu vào vai anh: “Ừm, có anh ở đây rồi.”

Hiện giờ cô đã là người có chồng bên cạnh, không còn giống như trước kia nữa, không bao giờ... Trước kia nếu Thính Phong không ở đây thì cũng chỉ có cô với thím giúp việc. Nhưng từ giờ sẽ không như thế nữa... cũng không phải sợ cảnh mình bị người khác hỏi về chồng mà không biết trả lời thế nào.

Quan trọng nhất là, dẫn theo ông chồng như Hạ An Lan ra đường quả thật rất có mặt mũi. Trên đường tới sân bay, già trẻ gái trai, biết bao nhiêu người nhìn cô vừa hâm mộ, vừa ghen tị kìa.

Điều này quả thực vô cùng thoả mãn tâm lý ham hư vinh mãnh liệt của phụ nữ, trước kia Tô Ngưng Mi chưa từng phát hiện thì ra mình cũng là một người nông cạn như vậy.

Tô Ngưng Mi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt khiến bao trái tim đập loạn nhịp kia của Hạ An Lan. Ây dà, cô chính là một người nông cạn như vậy đó, thì sao nào.

Tô Ngưng Mi lay lay cánh tay Hạ An Lan: “Chúng ta về nhà thôi.”

Hạ An Lan vuốt ve gương mặt Tô Ngưng Mi: “Không bằng chờ một lúc nữa, đến khi máy bay cất cánh thì chúng ta đi về, được chứ?”

“Ôi dào, không cần đâu, anh xem bầu trời trong xanh, ánh nắng chan hoà thế kia, sẽ không trễ giờ đâu, đi thôi, dù sao đứng đây chờ cũng vô dụng mà.” Đối với con trai mình, Tô Ngưng Mi thật ra không hề lo lắng chút nào, hoàn toàn thả lỏng tâm tình.

Hạ An Lan cười cười: “Được rồi... Vậy chúng ta về nhà.”

Hai người cùng nhau tay trong tay, rời khỏi sân bay. Trước khi lên xe, Hạ An Lan còn giống như vô tình xoay người nhìn thoáng qua phía sau, thoáng thấy bóng người cầm máy ảnh đang vội vàng trốn tránh kia, khoé môi anh hơi cong lên, mỉm cười.

Trong xe, anh nói với Tô Ngưng Mi: “Mi Mi, Thính Phong đi thủ đô rồi, hai người chúng ta ở đây thêm hai ngày nữa rồi về Hải Thành nhé?”

Tô Ngưng Mi đỏ mặt, gật đầu: “Vâng, được ạ... Công tác của anh hẳn là bị chậm trễ rất nhiều phải không?”

Chao ôi, cùng với Hạ An Lan đi Hải Thành, cùng với anh tận hưởng thế giới hai người! Ngẫm lại quả thật là rất tuyệt, rất kích động nha!

Hạ An Lan không muốn làm Tô Ngưng Mi lo lắng, cười nói: “Không sao, cũng không có quá nhiều việc đâu.”

Quả thực thư ký của anh ở bên kia đã giục giã đến không thể chịu nổi rồi, công tác mấy ngày gần đây của anh đều giao cho phó thị trưởng chủ trì, nếu anh không trở về thì quả thực là không được.

Tô Ngưng Mi cũng không phải là không có đầu óc, cô nhăn mặt nhăn mũi: “Anh gạt em đúng không, hồi em còn ở Hải Thành, thấy anh cả ngày cả đêm không có bóng dáng, vậy mà giờ lại có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy. Hải Thành bên kia xem chừng nếu anh còn không chịu trở về thì sẽ ngất trời cho mà xem.”

Hạ An Lan cầm tay Tô Ngưng Mi, an ủi nàng: “Thật sự không sao mà. Trước đó anh đã đem một số công tác giao cho phó thị trưởng, anh ấy có thể chống đỡ giúp anh hai ngày.”

“Vậy là tốt rồi...”

Hạ An Lan cùng Tô Ngưng Mi nói chuyện, nhưng anh vẫn liếc mắt nhìn kính chiếu hậu để quan sát chiếc xe vẫn theo dõi bọn họ nãy giờ.

Anh cũng không nói với Tô Ngưng Mi là bọn họ đang bị theo dõi.

Hạ An Lan biết người phái bọn họ theo dõi anh là ai, cũng biết bọn họ muốn làm gì. Tuy nhiên, trước mắt, anh cũng không định hành động gì vội, anh muốn đợi Chu phu nhân an bài xong xuôi mọi thứ đã.

...

Sau khi Nhạc Thính Phong lên máy bay, tìm được chỗ ngồi của mình thì liền ngồi xuống. Vốn dĩ Hạ An Lan muốn mua cho cậu ghế hạng thương gia nhưng mà do đi quá gấp, vé máy bay hôm qua cũng mới mua nên chỉ có thể mua được hạng thường.

Hôm qua Hạ An Lan còn nói rằng, nếu không thì chờ hai ngày nữa đi. Nhưng mẹ cậu lại nói, khoang hàng thường thì sao, chuyến bay chỉ có hơn hai giờ thôi, qua nhanh thôi mà.

Vì thế, cậu đã bị nhanh nhanh chóng chóng đóng gói tới đây, ngồi khoang hạng thường, một mình đi thủ đô.

Ngẫm lại, quả thật là chua xót mà...

Nhạc Thính Phong thở dài, đúng là... có bố dượng thì sẽ có mẹ kế mà...

...