...
Học sinh xung quanh lần lượt trút ra luồng khí lạnh, nhao nhao đầy kinh ngạc nhìn về Nhạc Thính Phong.
Lúc đó, trong lòng mọi người đều đang nghĩ, trời ạ, tiểu tử này muốn chết lắm rồi à?
Nhưng, cũng phải, dù gì cũng là mới đến, vốn không biết tên Lộ Tu Triệt này đáng sợ thế nào. Nhà có tiền có quyền, cậu ấy còn là tiểu tổ tông được cả nhà chiều đến tận mây xanh. T trong trường vốn chẳng có ai dám đụng đến, nhưng phàm đụng đến cậu ấy, bất luận là giáo viên hay là học sinh, giờ đều lần lượt chẳng còn thấy bóng dáng nữa.
Lộ Tu Triệt cái tên này ở trung học Ngoại Ngữ, không ai không biết không ai chưa nghe đến, trong trường phàm là phòng học, hồ bơi, thư viện, sân bóng rổ, sân tennis, sân bóng đá mới, đều là Lộ gia ra tiền xây dựng.
Lương của giáo viên trong trường đều cao hơn các trường khác, vì Lộ gia ra tiền, trường học phát một phần, Lộ gia phát một phần.
Thử hỏi thần tài như vậy, ai chẳng muốn. Dù cho Lộ Tu Triệt phá cả ngôi trường này, hiệu trưởng cũng tuyệt đối không dám đuổi người. Dù sao cậu ấy phá rồi, cha của cậu ấy sẽ đưa càng nhiều tiền, xây trường mới tốt hơn.
Đương nhiên, những chuyện này Nhạc Thính Phong đều không biết.
Nhưng, dù cho biết, cậu cũng không sợ.
Ai chẳng còn làm tiểu ma vương thì đã sao? Tiền, Nhạc gia cậu có rất nhiều tiền, quyền, ba dượng của cậu cũng được rồi chứ? Ông ngoại và các cậu của cậu cũng không kém.
Nhạc Thính Phong cậu từ nhỏ đến giờ chưa từng sợ ai, không lẽ đến thủ đô lại phải sợ một tiểu tử không đẹp trai bằng cậu sao?
Lộ Tu Triệt sau phút chốc kinh ngạc, nhanh chóng trở nên càng hung hãn, đôi mắt xanh đó, dường như càng sâu hơn một chút, cũng như, tà khí cũng nặng hơn. Cậu tanhìn chằm chằm Nhạc Thính Phong, giống như chú sói con trên thảo nguyên, muốn quyết đấu với một động vật quỷ quái nào đó vậy.
Lộ Tu Triệt từ từ đứng lên, một chân giẫm lên ghế, nhìn xuống Nhạc Thính Phong, ngữ khí lạnh như băng: "Có biết lần trước người dám chống đối ta, bây giờ có kết cục như thế nào không."
Nhạc Thính Phong nhíu mày nhìn cậu ta, ánh mắt đó như đang nhìn kẻ ngốc: "Hôm nay tôi vừa đến, cậu nói xem tôi có biết không?"
Nam sinh ngồi trước, lấy hết dũng khí, run cầm cập nói: "Nhạc Thính Phong, cậu vẫn nên... Mau xin lỗi Lộ Tu Triệt đi. Lần trước... lần trước người dám phản đối cậu ấy, bây giờ… bây giờ không biết đã đi đâu rồi... "
Nhạc Thính Phong gật đầu, sau đó nghiêm túc nói với Lộ Tu Triệt: "Ồ... Vậy cậu thử xem."
Thử xem, có thể đưa cậu đến nơi nào. Cậu cũng muốn xem thử, hôm nay Lộ Tu Triệt có thể làm gì cậu?
Lộ Tu Triệt híp mắt, "Tiểu tử khá lắm, đúng là có gan."
Cậu thấy nhiều rồi, học sinh trong trường sau khi nhìn thấy cậu, sợ đến nơm nớp lo sợ, nói chuyện với cậu thế này, đều sợ đến sắp ngất. Đã lâu như vậy rồi, Nhạc Thính Phong là người đầu tiên dám ở trước mặt cậu huênh hoang, chống đối cậu như vậy, nói chuyện còn gợi đòn như thế, không hoảng không sợ, không cao không thấp, chẳng sợ hãi chút nào.
Tuy trước đây cũng có người muốn gây sự với cậu, nhưng, những người đó, lúc vừa bắt đầu thì hình như rất to gan, sau đó cứ nói mãi nói mãi cũng co rút lại sợ hãi, chẳng vui chút nào.
Hôm nay Nhạc Thính Phong này, gan đúng là lớn hơn người bình thường nhiều, từ đầu đến cuối ánh mắt nhìn cậu chẳng hề có chút sợ hãi và chùn bước nào.
Nhạc Thính Phong nhàn nhạt nói: "Cũng như cậu thôi."
Lộ Tu Triệt bỗng cảm nhận được một cảm giác quen thuộc từ trên người Nhạc Thính Phong, trừ khi...
Cậu đánh giá Nhạc Thính Phong từ trên xuống dưới, nhìn có vẻ gầy nhom, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, cả người chỉ có hai màu đen trắng, nhìn rất sạch sẽ ngoài ra chẳng còn màu sắc thứ ba nào khác.
...