...
Nói thẳng ra là, người khống chế, dẫn dắt toàn bộ cuộc gặp hôm nay chính là Hạ An Lan. Hơn nữa, bản thân Hạ An Lan cũng không hề nói bất cứ điều gì về cách xử lý chuyện hai nhà kia, trong lời nói của anh ta cũng không để lộ dù chỉ một chút sai lầm.
Du Dực hừ mũi, mấy người làm chính khách, ai nấy đều quanh co vẹo vọ, bọn họ hoàn toàn ý thức được rằng nếu những lời này do mình nói ra, không chừng sẽ lưu lại nhược điểm về sau.
Dù sao thì Du Dực anh cũng không quan tâm, nhiệm vụ của anh chuyến này là việc này! Hơn nữa, anh cũng không có thời gian kì kèo với Hạ An Lan.
Trước đây, khi ra ngoài làm nhiệm vụ, thời gian đối với anh cũng chỉ là sự hoang phí, đến mức khi nào trở về cũng không quan trọng lắm. Nhưng hiện tại đã không giống với lúc đó, vừa mới rời nhà không bao lâu mà anh đã muốn trở về rồi.
Khi ngồi trên xe, Du Dực liếc mắt nhìn căn nhà sau lưng, anh thầm nghĩ, sau này, tốt nhất là phải cố gắng hạn chế tiếp xúc với Hạ An Lan, nếu không thì không biết mình bị anh ta hại lúc nào.
...
Sau khi cùng Hạ An Lan trao đổi rõ ràng xong, trong lòng Du Dực đã xác định rõ phải làm như thế nào. Việc kế tiếp phải làm là trong thời gian ngắn nhất, sưu tầm sở thích, thói quen cá nhân cũng như việc hàng ngày cần làm của hai người kia. Sau đó sẽ tìm thời cơ thích hợp để ra tay!
Loại chuyện như thế này, không thể sốt ruột, Du Dực dành thời gian hai ngày ở Hải Thành để theo dõi hoạt động người cầm quyền của hai nhà kia. Hơn nữa, ban ngày thiếu chút nữa anh đã chạm mặt với Hạ Như Sương và anh trai mình, may mắn là anh phản ứng mau lẹ nên đã nhanh chóng tránh thoát được.
Anh trai Du Dực thoáng thấy bóng Du Dực, về đến nhà, anh ta càng nghĩ càng cho rằng người hồi sáng mình gặp chính là Du Dực. Buổi tối, trước khi đi ngủ, anh ta còn tiếp tục nói thêm: "Anh vẫn cảm thấy người lúc sáng mình đụng phải kia có vẻ rất giống Du Dực."
Dứt lời, chính anh ta lại tự phủ quyết lời của mình: "Không phải nó, nếu thằng nhóc ấy trở về thì không thể có chuyện không quay về nhà được."
Hạ Như Sương không nói gì, chỉ nghĩ: Du Dực!!!
Cái tên này liên tục đảo qua đảo lại trong đầu cô ta, cô ta nhớ đến lời nói của Du Dực lúc trước, nhỡ đâu nó dẫn cô vợ mình tự tìm kia về nhà thì sao?
Một lúc lâu sau, cô ta mới nói: "Cứ tìm người đi tìm hiểu xem sao, tìm hiểu đi, biết đâu... Có thể nó dẫn vợ mình trở về nhưng không nói với người nhà thì sao? Cha mẹ muốn nó quay về như thế, tốt nhất cứ tìm kỹ xem sao."
Anh trai Du Dực cũng không quá tin tưởng đối với chuyện này, chỉ gật đầu: "Được, ngày mai anh sẽ phái người đi xem sao."
Anh trai Du Dực thật sự cho người đi tìm hiểu ở Hải Thành nhưng cũng không có tin tức gì về việc người đàn ông có tên Du Dực đã trở lại, lần này Du Dực đến Hải Thành là tuyệt đối bí mật, đến nơi này cũng không dùng tên thật, cứ ra khỏi nhà là cải trang để tránh có kẻ nhận ra mình.
Ngày thứ ba đến Hải Thành, Du Dực đã xác nhận tình huống khá rõ ràng, ngày thứ tư - ra tay. Chỉ là diệt trừ hai kẻ tầm trung chốn thương trường, khó khăn cũng không đáng kể, dưới sự an bài tinh vi của anh, hai kẻ kia, một người chết vì tai nạn giao thông, kẻ còn lại chết vì điện giật, cả hai đều giống như tai nạn ngoài ý muốn khiến nạn nhân thiệt mạng, những thông tin truyền ra đều không có bất cứ điểm nào trùng hợp, cảnh sát đến điều tra chỉ phát hiện ra một kết luận duy nhất: "Người chết tự nhiện, mọi chuyện đều do trùng hợp."
Ngày thứ năm, buổi tối trước khi Du Dực chuẩn bị rời đi, anh trở về nhà họ Du một chuyến. Anh phải về phòng mình, lấy những thứ quý giá gì đó của mình. Hiện giờ anh là người có gia đình, trong nhà còn có vợ con, những chỗ cần dùng đến tiền là vô cùng nhiều.
Nhưng Du Dực không hề nghĩ tới, khi anh rời khỏi phòng mình lại đụng phải một người. Thằng nhóc mập mạp một tay cầm đùi gà, trong miệng vẫn còn đang nhai một miếng thịt, vể mặt kinh ngạc khiến Du Dực sửng sốt một chút, đây... Là thằng cháu của anh sao?
...
Du Huy: Chà chà, bị nhị thúc bắt quả tang đang ăn vụng, phải làm sao bây giờ???
...