Chương 969: Dám thách tôi ở trên có người, nực cười!


...

Những người ở trong phòng lúc đó, có lẽ trừ Nhạc Thính Phong ra, những người khác đều có đờ đẫn, không hiểu Hạ An Lan đang làm cái gì.

Thực ra Nhạc Thính Phong cũng không biết Hạ An Lan đang làm gì, nhưng cậu cũng biết rằng, lão hồ ly này đã xuất chiêu rồi, những con người ngu ngốc kia, còn chưa biết phải đỡ như thế nào.

Sau khi lặp lại bốn năm lần liên tiếp như vậy, người đàn bà đó cuối cùng cũng ý thức được có gì đó không đúng. Bà ta chỉ thẳng tay vào mặt Hạ An Lan, nói: “Anh có ý gì, anh đùa tôi có đúng không. Tôi nói cho anh biết, chuyện hôm nay anh buộc phải giải quyết cho chúng tôi, phí tổn thất tinh thần của con gái tôi, viện phí của chồng tôi, các người đều phải bồi thường.”

Bà ta cuối cùng đã bị Hạ An Lan làm cho không còn chút nhẫn nại nào, khai ra mục đích cuối cùng.

Hạ An Lan dường như không hề tức giận chút nào, vẫn cực kỳ ôn tồn, cười nói: “Trước khi chị biết nói tiếng người, thì những lời của chị tôi không bao giờ nghe hiểu được. Mặc dù tôi biết rất nhiều thứ tiếng, nhưng rất xin lỗi, tôi không thể giao tiếp với những chủng loại không phải là người. Thế nên, trước khi ra điều kiện với tôi, phải học xem nên nói thế nào đã. Tôi nghĩ yêu cầu này của tôi không hề quá đáng chứ?”

Sau những lời đó, mọi người bỗng chốc hiểu ra rồi, hóa ra người ta cơ bản không coi chị là người, tôi không hiểu tiếng chị, vậy cứ để chị tiếp tục tiếp tục đợi đến khi nào biết nói tiếng người mới thôi.

Lúc nãy bà ta vừa mắng Nhạc Thính Phong là súc sinh, làm sao Hạ An Lan có thể tha cho bà ta được.

Tất nhiên anh sẽ không giống như đối phương, ngoa ngoắt chẳng khác gì bà hàng tôm hàng cá ngoài chợ. Thế nhưng, tất cả mới chỉ bắt đầu mà thôi, sau đây còn rất nhiều mũi dao đang đợi bà, Hạ An Lan giỏi nhất là giết người bằng dao mềm.

Lúc đó, sắc mặt người đàn bà vừa bị anh mắng lập tức trở nên cực kỳ khó nhìn, “Anh lại còn mắng tôi, anh dạy con trai anh thành cái đồ như vậy, còn có mặt mũi chửi tôi. Tôi nói cho anh biết, hôm nay mà các người không không làm cho ra nhẽ, thì bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát. Nhà tôi có người trong cục cảnh sát, tòa án, ngay bây giờ có thể đến bắt con anh đi… Đừng tưởng rằng nó còn nhỏ tuổi không sao cả, chúng tôi sẽ không nhẹ nhàng cho qua đâu. Con trai anh, mới tí tuổi đầu đã hung hăng như vậy, sớm muộn gì trưởng thành cũng sẽ gây ngụy hại cho xã hội, không bằng bắt lại từ bây giờ.”

Hạ An Lan cười nhạo báng: “Trước khi đến đây, tôi còn đang nghĩ trong chuyện này, con trai tôi ít nhiều cũng có trách nhiệm, nhưng bây giờ, tôi cảm thấy, nó không sai chút nào, nó làm cực kỳ đúng, tôi hoàn toàn không bới được một lỗi nào cả!”

Người đàn bà kia chỉ vào mặt anh: “Anh… ý của anh là… các người muốn giờ trò, không bồi thường đúng không?”

Hạ An Lan gật đầu: “Không phải là nhà chị có người trong sở cảnh sát và tòa án hay sao, đúng lúc nhà tôi cũng có người trong đó, hay là chị cứ thử xem, xem có bắt con trai tôi vào đó được không!”

Nhạc Thính Phong cười thầm trong bụng, hehe, trên đời này ai dám bì với Hạ An Lan rằng, tôi có người ở trên, thực là nực cười.

Trên đời này thực sự không có ai bì được với Hạ An Lan, hai năm nữa thôi, anh sẽ trở thành người ở địa vị cao nhất mà ai cũng phải ngước nhìn.

“Các người… các người… được, cứ đợi đấy, các người đợi tôi ở đây, tôi đi gọi điện thoại bây giờ.”

Người đàn bà kia lấy điện thoại ra định goi, Hạ An Lan hỏi: “Thính Phong, lúc nãy con lấy gì đánh ông ta vậy?”

Nhạc Thính Phong nói bâng quơ: “Gạt tàn.”

Hạ An Lan nghiêm nghị nói: “Điều này con làm không đúng rồi.”

Trong lúc mọi người tưởng rằng anh sẽ trách mắng Nhạc Thính Phong, không ngờ rằng anh lại thốt ra một câu: “Dùng gạt tàn làm gì, con nên lấy ghế mà phang.”

...