...
Hai người nói chuyện một lát, Dư Mộng Nhân do dự nói: “Hướng Đông, anh… Hôm qua anh về nhà có cùng ba anh nói gì về… nói về Tiểu Phàm không?”
Dư Mộng Nhân một mực chờ điện thoại của Lộ Hướng Đông, là bài tẩy này cô ta vẫn giữ lại không chịu lật chính là vì muốn đợi đến thời điểm cần thiết mới mang ra dùng.
Nhưng lần này, cô ta có chút không dám khẳng định là nên dùng hay không dùng mới đúng.
Dư Mộng Nhân vừa hỏi dứt lời liền khiến Lộ Hướng Đông nhất thời cảm thấy vô cùng áy náy, hắn ta nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Ông cụ vẫn chưa nguôi giận, tối hôm qua anh đã quỳ cả một đêm, nhưng tính tình ông cụ thực sự không phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh được, muốn ông cụ xuôi lòng là điều không dễ dàng, nhưng em yên tâm, lần này anh tuyệt đối sẽ không thoả hiệp. Vì em, vì con trai của chúng ta, anh nhất định sẽ cố gắng đến cùng.”
Dư Mộng Nhân nhất thời vô cùng thất vọng, tuy nhiên cô ta cũng biết Lộ lão gia rất khó xuôi lòng. Cô ta cũng đã đoán trước được rằng chuyện này sẽ không dễ dàng thành công như vậy.
Cô ta bày ra bộ dạng vô cùng thấu hiểu, săn sóc: “Không sao, anh đừng găng lên với ông cụ, dù sao ông ấy cũng là ba ruột của anh. Nếu như chuyện thật sự không được… Cho dù vậy, em cũng không muốn là vì em và Tiểu Phàm mà khiến ba con anh nảy sinh khoảng cách, dù sao ông cụ cũng là bậc trưởng bối, chúng ta phải tôn kính ông cụ.”
Lộ Hướng Đông vô cùng cảm động: “Mộng Nhân, thật sự là chỉ có em tốt thôi, em vẫn hiền lành, thiện lương như năm đó. Một chút cũng không hề thay đổi.”
Dư Mộng Nhân càng không tranh cãi thì hắn lại càng cảm thấy áy náy, đau lòng: “Mộng Nhân, lần này em hãy tin tưởng anh, nhất định anh sẽ cho em và Tiểu Phàm có cuộc sống tốt nhất…”
“Hướng Đông, anh cũng đừng quá chấp nhất chuyện này, cuộc sống hiện giờ của mẹ con em đã tốt lắm rồi, em cũng hiểu là mọi sự không thể cưỡng cầu… Hiện giờ em có thể sống cùng anh, cùng Tiểu Phàm, để Tiểu Phàm biết rằng không phải là ba nó không cần nó, thế là đủ rồi, anh cũng vậy, em cũng không đòi hỏi gì cả, anh đừng khiến bản thân khó xử, cũng đừng khiến… ông cụ khó xử.”
Một chiêu này của Dư Mộng Nhân quả thật đã bắt trúng vào nhược điểm trong lòng Lộ Hướng Đông mà tấn công, từng bước từng bước tấn công khiến hắn bảo sao nghe vậy.
Thật ra Lộ Hướng Đông cũng không hề ngu xuẩn như vậy, nhưng khi một người luôn luôn có một số chuyện không bỏ được, năm đó hắn ta muốn được chung sống với Dư Mộng Nhân nhưng lại bị ông cụ ngăn cản, chuyện đó đã trở thành điều tiếc nuối trong lòng hắn, nghiêm túc mà nói thì không phải hắn nuối tiếc vì không lấy được Dư Mộng Nhân mà là chuyện một người đàn ông như hắn lại không thể tự làm chủ được chuyện người vợ mình sẽ kết hôn là ai, loại chuyện khó xử này đã đi theo Lộ Hướng Đông trong suốt một thời gian dài.
Cho nên, khi hắn ta gặp lại Dư Mộng Nhân, loại cảm giác khó xử này đã thúc đẩy hắn, khiến hắn vô cùng vội vàng muốn chứng minh cho bản thân và người khác thấy rằng hắn có thể tự chủ cuộc đời mình, đây chính là sức mạnh của Lộ Hướng Đông.
Hắn nói: “Không không, anh không hề cưỡng cầu gì cả, đây là do anh thua thiệt mẹ con em, huống hồ Tiểu Phàm lại là con trai cả của anh, thằng bé nhất định phải được bước vào nhà họ Lộ…”
Dư Mộng Nhân ra vẻ do dự, sau đó nói: “Hướng Đông, em không đành lòng nhìn thấy anh khó xử như vậy… Nếu… Ông cụ Lộ bên kia khó đả thông như thế, thật ra, anh có thể tìm đến Lộ lão phu nhân, em nghĩ… So với đàn ông thì phụ nữ cũng sẽ dễ nói chuyện hơn một chút, anh có nghĩ thế không?”
Hai mắt Lộ Hướng Đông sáng lên: “Đúng rồi, đúng là anh thiếu chút nữa đã quên mất, tính tình mẹ anh so với ba anh thì tốt hơn nhiều lắm, mẹ anh lại luôn luôn thích trẻ con, ngày mai anh… Mà không, hôm nay anh sẽ cử người đi đón bà, để bà giúp khuyên nhủ ba anh… Để anh đi gọi điện thoại.”
Dư Mộng Nhân gọi hắn lại: “Hướng Đông, chuyện này không vội. Hiện giờ, em cảm thấy chuyện quan trọng nhất là… Chuyện đến trường của Tiểu Phàm.”
...