...
Nhà họ Lộ, Lộ Hướng Đông vẫn nhìn thời gian. Hôm nay ông Lộ đặc biệt dặn dò hắn, mang theo một ít quà tốt đến thăm nhà người ta.
Một là để xin lỗi vì hôm qua hắn ta dẫn theo cảnh sát làm phiền người ta.
Hai là để cảm ơn, vì người ta không chỉ cứu đứa con trai bị lọt vào tay bọn buôn người của hắn, mà còn giữ nó lại trong nhiều ngày như thế.
ba vẫn là xin lỗi, nhưng lần này là xin lỗi với con trai.
Tóm lại hôm nay qua đó, hắn nhất định phải cung kính, tuyệt đối không được giống như ngày hôm qua.
Ông Lộ còn kêu hắn hôm nay hắn phải chỉnh lý bản thân cho gọn gàng sạch sẽ, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, thì đúng 9 giờ thì bắt đầu xuất phát, bởi vì giờ này, nhà họ Hạ chắc chắn đã ăn xong bữa sáng được khoảng một lúc rồi.
Nếu sáng sớm đến vào lúc người ta đang ăn sáng, thì chẳng hề lễ độ chút nào. Nếu đến vào lúc nhà người ta vừa ăn xong bữa sáng, thì vẫn không tốt, người ta sẽ cảm thấy hắn cố tình chọn giờ để tới.
Cho nên, phải muộn hơn một chút, 9 giờ xuất phát, nửa tiếng đồng hồ thể nào cũng sẽ đến.
Lộ Hướng Đông nhớ đến những lời ba hắn nói vào sáng nay, hắn cảm thấy run lẩy bẩy cả người.
ba hắn lại cảnh cáo thêm lần nữa, nhấn mạnh, tuyệt đối không thể để cho Dư Mộng Nhân bước vào nhà họ Lộ, càng không cho phép hắn lén lút qua lại với cô ta. Nếu phát hiện ra, hậu quả là thứ hắn không thể chịu đựng được đâu.
Bây giờ Lộ Hướng Đông nhớ lại thấy hưng phấn trong lòng, lần này ba hắn nhất định muốn nhà họ Lộ bắt được cây cao như nhà học Hạ.
Nếu kẻ nào dám ngáng đường của ông, ông tuyệt đối sẽ từ mặt hết tất cả mọi người.
Tuy trong lòng Lộ Hướng Đông không cam tâm, nhưng vì sự an toàn của bản thân, vì sự an toàn của Dư Mộ Nhân, hắn phải chịu đựng, không thể có bất kỳ liện hệ gì với cô ta.
Vừa đến 9 giờ, người hầu trong nhà nhắc nhở Lộ Hướng Đông: “Tiên sinh, xe đã chuẩn bị xong rồi.”
Lộ Hướng Đông gật đầu, “Mang quà lên xe, cẩn thận một chút, đặt khẽ khàng thôi.”
Sau khi mang hết quà lên xe, Lộ Hướng Đông tự lái xe ra ngoài.
ba hắn còn nói, lần này hắn đi để biểu đạt sự thành ý, cho dù là với nhà họ Hạ hay với Lộ Tu Triệt, đều phải cho họ nhìn thấy thành ý, và cả thái độ hối hận của hắn nữa.
Nên nhất định phải đi một mình, tuyệt đối không thể dẫn theo tài xế và vệ sĩ, không được đem theo bất kỳ thứ gì cả.
Thế là Lộ Hướng Đông chỉ có thể nghe lời ba hắn, một mình một xe mang theo quà quý đến nhà họ Hạ.
Nhưng xe vẫn chưa ra khỏi cổng, Lộ Hướng Đông đã nhìn thấy Dư Mộng Nhân. Cô ta mặc một chiếc áo khoác nỉ màu đỏ, chiều dài đến bắp đùi, mang theo một đôi boot da dê màu đen, tóc dài uốn thành lọn, khuôn mặt cũng có trang điểm. Trước khi đến rõ ràng đã qua quá trình sửa soạn chuẩn bị rất kỹ càng, đứng ở nơi đó trông cũng có vài phần quyến rũ.
Dư Mộng Nhân vừa nhìn thấy xe của Lộ Hướng Đông chạy ra, vội giơ tay lên chặn lại, “Hướng Đông…”
Lúc Lộ Hướng Đông nhìn thấy Dư Mộng Nhân chỉ cảm thấy hơi đau đầu, lúc này cô ấy chạy đến làm gì, định gây thêm chuyện gì đây?
Người Dư Mộng Nhân chặn trước xe, “Hướng Đông, xin lỗi, hôm nay không phải em cố ý đến tìm anh, chỉ là…”
Lộ Hướng Đông làm gì dám nói chuyện với Dư Mộng Nhân. Khi cô ta vẫn chưa nói xong, Lộ Hướng Đông đã hạ cửa kính xe nói với vệ sĩ và người làm đằng sau, “Đứng ở đó làm gì? Kéo đi kéo đi!”
Vệ sĩ và người làm nhận được lệnh, lập tức lên tinh thần, ào đến như ong vỡ tổ, kéo Dư Mộng Nhân qua một bên.
Thậm chí Lộ Hướng Đông còn không nhìn cô ta lấy một lần, cũng không nói một chữ với cô ta, rẽ hướng, đạp ga. Xe bắt đầu lên đường chạy đi.
...