...
Du Dực nhẹ nhàng xoa đầu Thanh Ti, cô bé nói lí nhí: “Ba ơi, lần sau con nhất định sẽ cẩn thận hơn.”
Thanh Ti cứ nghĩ rằng Du Dực sẽ mắng cho cô một trận, ai ngờ anh lại nói: “Vì sao phải cẩn thận hơn, lần sau nếu còn gặp phải chuyện này, không cần nói gì dài dòng cả, xông lên đánh luôn, nếu đánh không lại, thì gọi ba! ba đánh giúp con.”
Thanh Ti…
Bà Đào…
Tất cả mọi người đều sững sờ, đây là… đang dạy con hay sao?
Sở Yêu ghen tị nhìn Thanh Ti, tai sao ba bạn ấy tốt như vậy, còn ba cậu chỉ biết đánh cậu.
Thanh Ti vẫn chưa hoàn toàn tin được mình lại may mắn như vậy: “ba… ba không tức giận à?”
Du Dực: “Nếu có người mắng mẹ con, mà con vẫn nhẫn nhịn, thì khi đó ba mới tức giận.”
Nếu như anh ở đây, nghe thấy có người mắng Nhiếp Thu Sính, thì chắc anh còn hành động quá đáng hơn Thanh Ti nhiều.
Thanh Ti bỗng cảm thấy ba nói quá đúng, nếu như có người mắng mẹ mà cô bé không thấy tức giận, thì cô chắc chắn không phải là con gái của mẹ.
Đúng vậy, thế nên cô đánh Đào Phương Phương không có gì sai cả.
Thanh Ti đang buồn bã, bỗng chốc lấy lại tinh thần, ngẩng cao đầu bên cạnh Du Dực, nói với mẹ con họ Đào lúc đấy còn đang sững sờ: “Cháu không có gì sai, là do con gái cô mắng mẹ cháu trước, bạn ấy còn nói là cô dạy thế. Cô có nên xin lỗi mẹ cháu trước hay không, ở trường thầy giáo dạy bọn cháu là, không được nói xấu sau lưng người khác, những người như vậy là tiểu nhân.”
Những tảng mỡ trên mặt bà Đào lại bắt đầu giật giật, bà ta tức điên lên, những gì đang xảy ra trái ngược hoàn toàn với những gì bà ta vẫn nghĩ, nhà này sao lại vô liêm sỉ đến mức ấy, đánh người lại còn nói lí lẽ, mắng người đàn ấy một hai câu thì đã làm sao, lại không phải nói sai.
“Con tao bị mày đánh gãy răng, mày còn lên mặt dạy đời, chẳng qua chỉ nói một hai câu sự thật mà mày tức đến mức ấy, còn không phải là động đúng chỗ đau của nhà mày.”
Bà ta nói liến thoắng, rồi cổ họng tự nhiên nghẹn ứ, toàn thân không khống chế được bắt đầu run rẩy, sát khi toát ra từ đôi mắt sắc lạnh của Du Dực khiến bà Đào lạnh cả người.
Du Dực cười nhếch mép: “Nói đi, nói tiếp đi.”
Bà Đào kéo Đào Phương Phương lùi ra sau một bước: “Cứ cho là… cứ cho là Phương Phương nhà tôi nói sai đi chăng nữa, nhưng con anh mới tí tuổi đầu có ác ôn quá không. Con tôi bị gãy răng, nó bị đánh đấy, anh không thể coi như không có chuyện gì xảy ra, ít ra thì Thanh Ti nhà anh cũng phải xin lỗi con tôi.”
Thanh Ti nói: “Cô, cả Đào Phương Phương nữa, hai người muốn cháu xin lỗi, thì phải đi xin lỗi mẹ cháu trước.”
Bà Đào trong lòng rất khinh bỉ Nhiếp Thu Sính, bà ta cho rằng người trên tờ rơi tìm người ấy nhất định là Nhiếp Thu Sính.
Chẳng qua chỉ là một chiếc dép rách không đứng đắn, lại còn đem con gái bỏ chạy theo trai.
Nếu không phải do sợ Du Dực, thì bà sớm đã gân cổ chửi to lên cho cả khu này đều nghe thấy.
“Được, muốn chúng tao xin lỗi cũng được, nhưng trước tiên phải bảo mẹ mày chứng minh cô ta không phải là người trên tờ quảng cáo này, thì tao sẽ xin lỗi. Nếu không chứng minh được, thì là do nhà anh sợ, thời buổi này rồi tôi không tin là một lời nói thật cũng không cho người ta nói ra. Anh tự vỗ ngực nói xem, người ở trên đây có phải là Nhiếp Thu Sính không. Cứ cho là không phải, thì dù sao con gái tôi mới chỉ là một đứa trẻ, bị đánh gãy răng, việc này tôi sẽ không dễ dàng cho qua đâu…:”
Du Dực gằn giọng ngắt lời: “Đấy là do nó đáng bị đánh, bảo nó chửi thêm một câu nữa xem, tôi đảm bảo sẽ khiến cho nó không còn một chiếc răng nào cho mà xem.”
Ánh mắt anh sắc lạnh: “Hoặc là, chị cứ thử mà xem.”
...