...
Cậu ta cho rằng mình bị hoa mắt, nên dụi mắt, nhìn thêm vài lần, kết quả vẫn không có.
Thư ký nuốt nuốt nước bọt, đồng hồ cũng không còn, xe cũng không còn, bật lửa cũng không còn nốt, đúng là thua đến sạch sẽ, xem ra tiền trên người càng không thể còn rồi?
Cậu ra quả thật rất tò mò, không thể dập tắt được ngọn lửa nhiều chuyện trong lòng, bèn hỏi: “Ông chủ, ngài chơi gì với họ vậy?”
Lộ Hướng Đông đã châm xong thuốc, nghe thấy câu hỏi của thư ký, bèn cắn nát thuốc trong miệng, “Sao cậu không bớt nói nhảm đi hả, đây là việc cậu nên hỏi sao?”
Thư ký lập tức nói, “Xin lỗi, ông chủ, tôi thấy tâm trạng của ngài nóng nảy nên tôi muốn an ủi. Ngài đừng chấp nhất loại người như tôi nhé.”
Lộ Hướng Đông không nói gì, cuối cùng cũng sắp đến nhà hàng Thái, hắn nhét một nửa cây thuốc thứ hai vào trong gạt tàn.
Thư ký cẩn thận khuyên, “Ông chủ, ngài đừng giận nhé, cũng đừng phát hỏa, càng đừng nén buồn bực trong lòng. Ngài xuống xe còn phải đối mặt với người nhà họ Hạ nữa. Người ta tinh mắt lắm, nếu ngài có biểu hiện cảm xúc gì, bị họ nhìn thấy được, nói không chừng còn thừa cơ làm khó ngài nữa.
Lộ Hướng Đông thở ra ngụm khói thuốc, “Cậu nói đúng, không thể mang theo cảm xúc xuống xe.”
Trước đây hắn cho rằng bản thân rất thông minh, nhưng bây giờ, sau khi biết đến Du Dực và Hạ An Lan, Lộ Hướng Đông cảm thấy, mình đúng là người ngu ngốc nhất trên đời này.
Với bộ dạng của hắn, ở trước mặt hai người họ, muốn giấu giếm điều gì, đó là việc gần như không thể.
Thư ký vội hỏi, “Hay là... ngài nói với tôi, trưa nay đã xảy ra chuyện gì?”
Khóe miệng Lộ Hướng Đông co rút, “Tôi thấy cậu đang muốn nhiều chuyện thì có.”
“Không có không có, ông chủ à tôi thật sự không có ý đó.” Thư ký vội giải thích, cho dù trong lòng rất muốn biết nhưng cũng sẽ không thừa nhận đâu.
Lộ Hướng Đông thở dài, “Trưa nay không xảy ta gì hết, tôi đến nhà họ Hạ chỉ làm đúng một chuyện.”
“Chuyện gì?” Thư ký hỏi ngay. Cậu ta tò mò cực kỳ, rốt cuộc ông chủ đến nhà họ Hạ làm chuyện gì, nếu người ta không có làm khó hắn, thì sao hắn lại có bộ dạng như vừa chết đi sống lại thế này?
Lộ Hướng Đông: “Đánh bài.”
“Hả? Đánh bài? Họ… mời ngài đánh bài?” Thư ký kinh ngạc. Cậu ta nhìn cổ tay trống trải của Lộ Hướng Đông, lại nghĩ đến chiếc xe đã không còn thuộc về hắn ta, còn có chiếc bật lửa kia nữa, lúc này thư ký mới hiểu vì sao những thứ đáng giá trên người Lộ Hướng Đông đều biến mất hết.
“Vậy tức là xe, bật lửa của ngài, đều… thua hết rồi?”
“Nếu không cậu cho rằng vì sao?” Mặt Lộ Hướng Đông như màu đất, tim như chết đi.
Thư ký không tin lắm, cậu ta nói, “Kỹ thuật đánh bài của ngài tốt như thế, chắc là ngài sợ họ không vui nên nhường họ phải không?”
Hắn biết kỹ thuật đánh bài của Lộ Hướng Đông, hơn nưa cũng đánh qua nhiều lần với hắn, kỹ thuật của ông chủ cậu có thể nói là khá ghê gớm.
Lộ Hướng Đông lại thở dài, “Hai vòng đầu đúng là tôi sợ họ không vui nên cố ý thua. Từ vòng 3 trở đi, tôi muốn dốc toàn lực để thắng nhưng không nhường cũng không thắng nổi. Hai người đó cứ như tường đồng vách sắt với vô số chiêu trò, đánh bài với họ thì gần như là chết chắc rồi.”
...