...
Tuy đã đoán ra được đại khái, nhưng chưa tìm thấy người trong lòng Du Dực vẫn chưa yên.
Một cô bé đang bình thường, qua một đêm, bỗng không thấy người đâu, dù là Du Dực lúc này cũng không thể hoàn toàn bình tĩnh được.
Tiểu Ái sốt ruột đến chảy ra nước mắt, Thanh Ti là cả mạng sống của cô, “Vậy… nó đâu rồi, nó đang ở đâu? Lẽ nào nó ngủ say đến mức tự mình chạy đến phòng khác rồi sao?”
Du Dực thở dài, không chừng có thể là như vậy.
Anh liền an ủi một câu: “Anh sang phòng Thính Phong xem, không chừng tiểu tử đó trở về rồi, em đừng sốt ruột. Nếu không ở trong phòng nó, anh sẽ cho người đi tìm khắp nơi, bảo đảm đưa con gái chúng ta an toàn trở về, em đừng khóc.”
“Được, được… chúng ta mau đi thôi.”
Tiểu Ái đến trước cửa phòng Nhạc Thính Phong, không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa vào trong.
Quả nhiên trên giường lớn trong phòng, Thanh Ti và Nhạc Thính Phong đang nằm cạnh nhau ngủ say, hai gương mặt đỏ bừng, chưa có ý định sẽ thức dậy.
Rất may là không sao, may là con gái vẫn còn ở đó, nếu không mạng sống của cô cũng đi theo cùng Thanh Ti rồi.
Chân cô mềm nhũn, nhìn thấy liền muốn ngã xuống, Du Dực vội giơ tay ra ôm lấy eo cô, nhưng sau đó nhìn thấy hai đứa trẻ nằm dựa sát vào nhau trên giường, Du Dực đột nhiên nổi trận lôi đình. Gương mặt lúc này dường như bị người khác vẩy lên một tầng mực đen.
Du Dực đỡ bà xã đứng vững, sau đó đưa con trai sang tay Tiểu Ái: “Bế con giúp anh.”
Anh phải xử lý tiểu tử Nhạc Thính Phong này, tuổi còn nhỏ mà dám lừa con gái vào phòng mình, lại còn dám để Thanh Ti và nó nằm cùng một giường, hai đứa đã không còn là trẻ con ba tuổi nữa. Người xưa nói, nam nữ bảy tuổi không cùng ghế, huống chi hai đứa đã hơn bảy tuổi rồi, lại dám ngủ chung một giường.
Du Dực nhất định sẽ không trách con gái mình, Thanh Ti vẫn còn đơn thuần ngây thơ, cô bé nào nghĩ những chuyện này, còn không phải do tiểu tử thối Nhạc Thính Phong tâm địa xấu xa sao?
Nửa đêm trở về nhà không chịu gõ cửa, lại giống như kẻ trộm trèo vào cửa sổ?
Nếu còn ở thời cổ đại, dám trèo vào phòng thiên kim tiểu thư nhà người khác, nhất định sẽ đánh chết nó tại chỗ.
Tiểu Ái nhìn Du Dực tức giận đùng đùng, sát khí hầm hầm đi về phía giường, vội kéo anh lại nói nhỏ: “Anh muốn làm gì?”
“Không xử lý tiểu tử xấu xa này, lão tử không phải là đàn ông.” Du Dực lo cho Thanh Ti nên không hét lớn tiếng, nhưng cơn giận của anh không thể kìm nén được nữa.
Cậu nhóc trong lòng Tiểu Ái cắn ngón tay, cũng không ồn ào, hiếu kỳ nhìn người lớn nói chuyện.
Tiểu Ái không cảm thấy có vấn đề gì, Thanh Ti nhớ Thính Phong thế nào mọi người đều biết, tình cảm thường ngày của hai đứa trẻ tốt thế nào mọi người cũng biết.
Thính Phong nửa đêm trở về, muốn gặp Thanh Ti trước đâu có gì là sai?
Chỉ là hai đứa trẻ này hiện giờ đều đã đến tuổi hiểu chuyện, tuy thật sự không nên ngủ cùng một giường, nhưng mà hai đứa cũng chỉ tạm thời cho rằng đối phương là anh trai, là em gái mà thôi. Bản thân hai đứa trong lòng không có tạp niệm, tại sao người lớn lại nghĩ chuyện có hay không có tạp niệm chứ. Hơn nữa, nếu lúc này đánh thức hai đứa trẻ dậy thì sẽ ngượng ngùng thế nào? Trẻ con không cần thể diện sao?
Là một người mẹ, Tiểu Ái suy nghĩ vẫn chu đáo hơn.
“Anh nói cái gì vậy, để bọn nó ngủ đi, chúng ta ra ngoài trước.”
...