Chương 1965: Cháu cũng gầy, cũng phải bồi bổ


...

Vương Thu Vũ muốn mời Trần Phong tới nhà nhưng lại sợ nói thẳng ra thì sẽ khiến anh cảm thấy mình là cô gái thích lợi dụng. Cô hơi chần chừ một chút mới đáp: “Nhưng mà… những thứ lần trước anh Trần Phong mang tới, em còn chưa ăn hết.”

Trần Phong thấy cô không từ chối mình thì lập tức đáp: “Mấy thứ đó làm gì có dinh dưỡng, hơn nữa còn có thể để lâu được. Anh sẽ đem cho em mấy thứ có dinh dưỡng hơn, em… em hơi gầy, cần phải bồi bổ nhiều vào.”

Thanh Ti kéo áo Trần Phong, gương mặt nhỏ nhắn ngước nhìn anh, hỏi: “Chú Trần Phong, cháu cũng rất gầy, cháu có cần bồi bổ không ạ?”

Mặt của cả hai người lớn đều đỏ lên, không ai dám nhìn vào mắt đối phương nữa.

Trần Phong khom lưng dỗ dành: “Đúng, Thanh Ti nhà chúng ta cũng phải bồi bổ, chú Trần Phong… ngày mai sẽ mang tới cho cháu nhé, có được không?”

Vương Thu Vũ xoa tóc Thanh Ti, đỏ mặt nói với Trần Phong: “Anh Trần Phong, vậy… em đưa Thanh Ti vào đây, anh… cũng mau đi làm đi thôi.”

“Ừ, vậy hai người mau vào đi.” Trần Phong không muốn Vương Thu Vũ đi nhanh như thế nhưng anh biết giờ học đã sắp tới rồi. Thanh Ti vẫy tay với Trần Phong, “Chú Trần Phong, tạm biệt ạ!”

“Tạm biệt!”

Vương Thu Vũ mỉm cười nói: “Anh Trần Phong, anh mau về đi.”

“Ừ…” Tuy rằng miệng đồng ý nhưng Trần Phong vẫn không nhúc nhích. Anh đứng chờ cho đến khi Thanh Ti và Vương Thu Vũ đi khuất rồi mới lên xe rời đi.

Cảnh tượng này đã bị Tôn Khải nhìn thấy toàn bộ. Hắn tức tới nghiến răng nghiến lợi, trong bụng lại thầm chửi rủa Vương Thu Vũ.

Con khốn này giờ cũng có năng lực rồi nha.

Mấy ngày nay, Tôn Khải vẫn luôn tìm cơ hội muốn tới gần Vương Thu Vũ nhưng đều không thành công.

Vương Thu Vũ lúc tới trường hay tan trường đều đi cùng cô Tôn, tối về nhà lại không hề ra ngoài.

Khu tập thể cô ở tuy rằng cũ nát, bảo vệ cũng chưa bao giờ hỏi những người ra ra vào vào tiểu khu. Nhưng Tôn Khải cứ cảm thấy lão già bảo vệ của nơi đó có điểm quỷ quái. Hai lần hắn đi vào đều bị lão ta nhìn với ánh mắt âm trầm làm cho hắn cảm thấy lạnh cả người. Trường học hắn cũng không dám vào nên chỉ có thể đứng rình Vương Thu Vũ từ xa mà không có cách nào.

Nhưng hắn vẫn không từ bỏ ý định, hắn đã quyết tâm ngày nào cũng sẽ tới ôm cây đợi thỏ. Hắn không tin lúc nào Vương Thu Vũ cũng có người ở bên cạnh.



Buổi chiều tan học, Vương Thu Vũ lại dẫn Thanh Ti ra chờ Nhạc Thính Phong ở cổng trường, sau đó cô vội vàng chạy tới chỗ cô Tôn.

Mấy ngày này là những ngày Vương Thu Vũ sống thoải mái nhất sau khi tới thủ đô. Tuy rằng chuyện của Tôn Khải vẫn chưa hoàn toàn giải quyết xong nhưng mà trong lòng cô vẫn thấy rất vui.

Nghĩ tới Trần Phong, đêm đi ngủ cô cũng có thể cười thành tiếng được.

Trên xe, Thanh Ti hỏi Nhạc Thính Phong: “Anh, rốt cuộc tới lúc nào cô Tiểu Vương và chú Trần Phong mới kết hôn ạ?”

“Không vội.” Nhạc Thính Phong cảm thấy dù sao cậu và Thanh Ti đã làm dây tơ hồng nối hai người đó lại với nhau, còn khi nào có thể thành một cặp thì phải xem chính hai người họ rồi.

Thanh Ti thở dài: “Nhưng mà em thấy sốt ruột lắm, cứ nhìn thấy hai người đó là em lại sốt ruột.”

“Tại sao?” Cả Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt đều hỏi.

“Thì hai người đó cứ làm cho người ta sốt ruột ấy. Rõ ràng chú Trần Phong thích cô Tiểu Vương, mà cô Tiểu Vương hình như cũng thích chú Trần Phong, nhưng mà… tại sao chẳng ai nói ra chứ?”

Nhạc Thính Phong cười đáp: “Có lẽ hai người họ cảm thấy nên ở chung thêm một thời gian nữa…”

...