...
Quản lý lập tức hiểu được, cô gái kia đã đắc tội với chủ tịch Lộ, vì thế vội vàng đáp: “Vâng.”
…
Lộ Tu Triệt tắm rửa xong thì lão ba cũng về tới nhà.
Lộ Hướng Đông vừa vào nhà đã gọi hai vệ sĩ của Lộ Tu Triệt tới hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra.
Hai vệ sĩ nghĩ là ông ấy muốn quy trách nhiệm nên đầu tiên là vội vàng nhận sai, sau đó kể hết những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay ra, không thiếu một chi tiết nào, cực kỳ tỉ mỉ.
Nói xong, vệ sĩ A còn nói: “Hôm nay thật sự quá nguy hiểm, nếu không phải vì có người bạn Nhạc Thính Phong kia ở bên cạnh thiếu gia, sợ là không biết bây giờ thiếu gia đang ở trong tay bọn bắt cóc tống tiền hay bọn buôn người nữa.”
Vệ sĩ B gật đầu: “Đúng thế, thật sự không ngờ công viên trò chơi lại thiếu an toàn như thế. Thiếu gia bị hai nhóm tội phạm theo dõi liền. Lộ đổng, hôm nay là chúng tôi vô trách nhiệm, nếu ngài muốn xử phạt chúng tôi, chúng tôi cũng không có nửa điểm oán hận.”
Lộ Hướng Đông nghe hai người kể lại chuyện ban sáng thì chỉ thấy kinh tâm động phách, suýt chút nữa thì ông đã không được gặp con trai nữa rồi.
“Hai đám người kia giờ thế nào, đã bắt được chưa?”
“Chúng tôi không biết, thiếu gia nói, ở trong nhà ma, Nhạc Thính Phong lừa cho hai đám người đó đánh lộn lẫn nhau, đến khi bọn chúng lưỡng bại câu thương thì Nhạc Thính Phong mới đưa thiếu gia trốn ra ngoài. Lúc họ đi ra, trên người cả hai toàn máu là máu, trên mặt cũng có, lúc ấy chúng tôi bị dọa chết khiếp, cũng may không phải máu của thiếu gia.”
Chân Lộ Hướng Đông mềm nhũn, ngồi phịch xuống sofa, ông cảm thấy sau lưng lạnh toát, gáy cũng đầm đìa mồ hôi lạnh.
Hai nhóm người, một bắt cóc tống tiền, một buôn bán trẻ con, ông cũng không dám tưởng tượng lại những gì con trai mình đã trải qua trong hôm nay.
Lộ Hướng Đông thật sự chỉ muốn tát chết mình, không biết hôm nay con trai sẽ thất vọng về ông thế nào, trong lúc nó cần người cha này nhất thì ông lại đang chơi bời với người đàn bà khác.
Vệ sĩ còn nói: “Sau đó có không ít cảnh sát tới, khiêng từ trong nhà ma ra mười mấy người, có người… đã chết!”
Lộ Hướng Đông kinh hãi: “Chết cả người sao?”
“Đúng thế! Có bốn, năm người chết gì đó.”
Lộ Hướng Đông nhận ra chuyện này có lẽ còn nghiêm trọng hơn ông tưởng. Ông quen cục trưởng Lưu của cục cảnh sát, vì vậy vội vàng gọi điện thoại hỏi chuyện xảy ra ban sáng.
Đây cũng không phải vụ án cơ mật gì, cục trưởng Lưu liền nói với ông, “Hiếm quá nha, sao anh lại biết chuyện này? Hôm nay, lúc trưa, quả thật là ở công viên trò chơi đã xảy ra một trận ẩu đả, hai nhóm tội phạm, một bọn chuyên bắt cóc tống tiền, một bọn chuyên buôn bán trẻ em. Bọn chúng theo dõi hai đứa bé, nghe nói vì tranh đoạt hai đứa bé đó mà xảy ra tranh chấp.”
Từ tin tức ở chỗ cục trưởng Lưu, Lộ Hướng Đông mới thở phào một hơi, hôm nay may mà con của ông đi cùng Nhạc Thính Phong, nếu không đúng là ông đã mất con rồi.
Vệ sĩ cẩn thận nói: “Lộ đổng, lúc trưa thiếu gia gọi điện cho ngài, sau đó vẫn luôn tức giận, chúng tôi còn tưởng ngài sẽ mau chóng quay về, không ngờ…”
“Tôi biết rồi, các cậu đi nghỉ ngơi đi, chuyện hôm nay, tôi không trách phạt các cậu.”
“Cảm ơn Lộ đổng.”
Lộ Hướng Đông đi lên lầu, lặng lẽ gõ cửa phòng con trai: “Con trai, đã ngủ chưa?”
Lộ Tu Triệt mới ra khỏi phòng tắm không bao lâu, nghe thấy thế liền hừ giọng đáp: “Đang ngủ.”
“Tiểu Triệt, ba có thể vào không? Ba muốn gặp con.”
“Gặp con làm gì, con có gì đẹp mà ba gặp. Bên ngoài ba nhiều vợ nhiều con gái thế, con có tính là gì đâu.”
...