...
Chắc do không hề ngờ được, người đàn ông mình thích lại không hề biết mình là ai.
Trước đây cô ta luôn cảm thấy anh thích cô, nên luôn nói với người khác rằng hai người họ thế này thế kia, kết quả bây giờ người ta vốn dĩ không biết cô ta, vẻ mặt của Du Dực thể hiện rõ anh thật sự không quen biết cô, không phải đang nói dối.
Việc này đối với Mạnh Hiểu Mạn mà nói, là một việc nhục nhã nhất trong đời cô.
Trên mặt nóng như bốc lửa, giống như bị người ta tát không biết bao nhiêu bạt tai vào mặt.
Người ta vốn không quen biết cô ta...
"Anh... anh, rõ ràng trước anh nói với tôi..."
Trong mắt Du Dực xẹt qua một tia châm biếm: "Nói gì?"
"Nói... nói... " Lúc này Mạnh Hiểu Mạn cuối cùng mới bình tĩnh lại một chút, Du Dực đã nói gì? Trước đây vì muốn nói chuyện với anh, cũng vì muốn chứng tỏ bản thân có nội hàm, nên cô ta chỉ nói về công việc, chỉ có một lần hỏi anh có phải đã có bạn gái hay không? Lúc đó Du Dực vốn không nhìn cô mà chỉ tùy tiện đáp một câu, không có.
Bây giờ nghĩ lại, người ta vốn chẳng hề có bất kỳ biểu hiện gì với cô, càng không có biểu hiện mờ ám nào.
Huống hồ, bản thân cô ta cũng vì sợ mất mặt nên cũng không hề nói qua từ "thích", nên hôm nay cô ta chạy đến văn phòng hò hét gây chuyện để làm gì?
Sắc mặt Mạnh Hiểu Mạn bỗng nhiên trở nên trắng bệch, người đàn ông này, anh ta...
Tốt xấu gì cô ta cũng là một người kiêu ngạo, sau khi bị người ta đánh thẳng vào mặt như vậy, thì sẽ không có chuyện tiếp tục ở lại, cô ta xoay người muốn bỏ đi.
Nhưng Du Dực làm gì dễ dàng để cô ta đi như vậy được: "Đợi đã... "
Tim Mạnh Hiểu Mạng chợt thịch một cái, chẳng lẽ, anh ấy... anh ấy cũng có ý với cô ta, dù sao cô ta cũng xinh đẹp như thế mà.
Mạnh Hiểu Mạn xoay người, im lặng đợi Du Dực lên tiếng.
Du Dực ngồi trên ghế Cục Trưởng, khóe miệng mang theo một nụ cười lạnh lùng châm chọc, nụ cười đó thật đẹp, nhưng cũng thật đáng sợ.
Mạnh Hiểu Mạn nhìn Du Dực, một sự lãnh lẽo dâng lên trong lòng, khiến cô ta lạnh run cả người.
Cô ta nghe thấy Du Dực dùng giọng nói dễ nghe của mình nói ra những lời lạnh nhất.
"Tôi không biết cô là ai, nhưng những lời lúc nãy của cô khiến tôi cảm thấy rất chán ghét."
Cơ thể Mạnh Hiểu Mạn run lên: "Anh... anh... dựa vào gì mà nói tôi như thế? Sao anh có thể đối xử như vậy với người con gái thật lòng thích anh hả?"
Cô ta đã quen được cưng chiều, cô ta cảm thấy bản thân thích Du Dực là do cô ta coi trọng anh. Dù sao anh ta không hề có hộ khẩu ở thủ đô, trong nhà cũng không có quyền thế gì, cô ta cảm thấy thật ra Du Dực không hề xứng với cô ta.
Nhưng hôm nay, bị một người cô ta cảm thấy bản thân cô ta thích anh là để cho anh trèo cao nói như thế với mình, là một sự sỉ nhục kinh khủng.
Du Dực cười châm chọc, loại phụ nữ này thật sự buồn cười đến cực điểm.
Du Dực thản nhiên nói: "Thứ nhất, tôi không quen biết cô, cô thích tôi thì có liên quan gì đến tôi? Thứ hai, chắc cô là người trong cục, nhưng ngay cả quy tắc cơ bản nhất cũng không hiểu, nên sau này cô không cần đến nữa."
"Anh... anh dựa vào gì mà đuổi tôi? Anh có biết tôi là ai không?
Du Dực chỉ vào bảng Cục Trưởng đặt trên bàn: "Dựa vào cái này!"
Giọng nói Mạnh Hiểu Mạn bỗng dưng biến mất...
Đúng rồi, anh là Cục Trưởng, anh là cấp trên của cô ta. Bây giờ anh đã không còn là nhân viên tình báo thông thường chỉ biết mạo hiểm, tiếp nhận các loại nhiệm vụ nữa.
Anh... đã đến gần với trung tâm của quyền lợi.
Sắc mặt Mạnh Hiểu Mạn trắng bệch: "Du Dực tôi... "
Du Dực tỏ ra không kiên nhẫn nói: "Chẳng lẽ phải để tôi nói ra từ "cút" thì cô mới chịu đi sao?"
...