...
Mọi người xung quanh đều như vậy, cho dù khả năng điều tiết năng lực của cậu có mạnh cỡ nào thì cũng khó tránh khỏi ảnh hưởng.
Trên tấm bảng đen ghi thời gian đếm ngược chỉ còn lại số “7”.
Trước đó các giáo viên đều một mực giáo huấn, tạo áp lực cho học sinh. Còn hiện giờ vừa mới vào lớp thì họ đã bắt đầu khuyên bảo đám học trò, đừng quá lo lắng, trong tuần cuối cùng này hãy cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, ăn ngon ngủ kỹ, thả lỏng tâm tình. Nhưng cho dù có khuyên giải thế nào cũng không có tác dụng, tất cả đều muốn có thể học thêm chút nào hay chút ấy.
Trên lớp, trong tiết của mình, thầy giao Chu không giảng bài nữa mà ngồi kể chuyện cười cho học sinh, nhưng tác dụng cũng không đáng là bao.
Con số ghi trên tấm bảng đen mỗi ngày một nhỏ lại. Còn 3 ngày cuối cùng, tất cả học sinh đều được về nhà, nghỉ ngơi hai ngày, sau đó cầm số báo danh của mình đi thi.
Thầy giáo Chu giữ học sinh lại nói chuyện trong một tiết, dặn dò rằng sau khi về nhà thì đừng ăn mấy món không chín kỹ, cũng đừng để bị cảm lạnh, ngàn vạn lần đừng sinh bệnh tật gì. Thêm nữa là cần phải nghỉ ngơi cho tốt, duy trì trạng thái tốt nhất của bản thân để bước vào cuộc thi. Ba năm sơ trung, ba năm cố gắng đều được thể hiện trong kỳ thi cuối cùng này.
Sau khi tan học, rất nhiều học trò không lập tức rời đi, Lộ Tu Triệt cũng không đi, Nhạc Thính Phong cũng không hề động đậy.
Trong nửa tháng này, Lộ Tu Triệt rất căng thẳng, buổi tối nào cậu cũng học đến tận khuya, đôi mắt thâm quầng đen sì. Lộ Tu Triệt khẩn trương nói với Nhạc Thính Phong: “Làm sao bây giờ, tớ sợ... Thực sự rất sợ hãi, nếu tớ thi không tốt...”
Cậu nói xong, một lát sau Nhạc Thính Phong mới nói: “Cho dù thi không tốt thì có gì phải sợ, cậu còn trẻ, chỉ cần cậu quyết chí tiến lên, không sợ khiêu chiến. Đây chỉ là một cuộc thi, cũng không phải thứ gì to tát, cậu không nên suy nghĩ nhiều quá, không cần quá quan trọng hóa vấn đề.”
Nhạc Thính Phong đứng dậy, đi lên trên bục giảng. Bên dưới lớp vốn đang ầm ĩ với những âm thanh ồn ào, tất cả dần dần ngừng lại, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong nhìn mọi người rồi nói: “Tôi biết hiện giờ tâm tình mọi người đều đang rất khẩn trương, tôi cũng khẩn trương, nhưng không phải vì tôi lo lắng thành tích, mà là vì tôi bị mọi người ảnh hưởng. Đến cuộc thi của chúng ta hôm đó, nếu mọi người không thể thoát khỏi tâm lý này thì chắc chắn sẽ không thể thi tốt được. Chúng ta hiện giờ đều còn rất trẻ, còn rất nhiều cơ hội trong tương lai, mỗi một cuộc thi, các bạn hãy coi nó như một cuộc thi bình thường là được. Nếu thi không tốt thì sao, cùng lắm thì thi thêm một năm nữa, vẫn là câu nói kia, chúng ta còn trẻ, chúng ta cũng có đủ thời gian, chúng ta không sợ thua...”
Nhạc Thính Phong tiếp tục nói: “Huống chi, tôi tin tưởng vào tất cả học sinh trong lớp chúng ta. Tôi biết thành tích của mọi người, trường trung học của thành phố này không chỉ có một, cũng không phải chỉ có vào Trường Số 1 thì các bạn mới có thể thi đỗ vào trường đại học tốt nhất, hay nói cách khác, không phải tất cả học sinh của các trường đại học tốt nhất đều là học sinh của Trường Số 1. Còn ba ngày nữa, tôi hy vọng ba ngày sau, khi tôi gặp lại các bạn, trên gương mặt mọi người đều sẽ là sự tươi vui, chúng ta còn trẻ, chúng ta không e ngại bất cứ khiêu chiến nào...”
Một thiếu niên, không sợ nhất chính là thất bại, không thiếu nhất chính là nhiệt huyết, không úy kỵ nhất chính là khiêu chiến, tất cả là bởi thanh xuân còn trẻ, tương lai còn dài.
...