...
Nhóm người thứ nhất tức giận mắng: “Lại còn dám dẫn người tới giúp đỡ… Gọi người đến, gọi hết người của chúng ta đến, hôm nay tuyệt đối không để bọn này trốn thoát.”
Một người trong nhóm vừa nghe đã toát mồ hôi, không để bọn họ rời đi thì mình làm sao đi được?
“Mau, gọi người bên ngoài của chúng ta vào đây. Đâu phải chỉ bọn nó có người, chúng ta cũng có… Đánh cho chúng tàn phế luôn…”
Hai nhóm người đánh nhau hung tàn, một bên vừa đánh còn vừa cho người đi gọi thêm đồng bọn.
Nhạc Thính Phong kéo Lộ Tu Triệt trốn vào một góc, mấy lần Lộ Tu Triệt muốn vọt vào đánh cùng đã bị Nhạc Thính Phong kéo lại.
Lộ Tu Triệt sốt ruột: “Thừa dịp họ còn đang đánh nhau, chúng ta cũng mau lên kiếm lợi thôi nào.”
Nhìn những người đó đánh hăng như thế, Lộ Tu Triệt cực kỳ kích động, rất muốn tiến lên gia nhập vào tràng đánh lộn này.
Nhạc Thính Phong liếc cậu một cái: “Gia nhập cái gì mà gia nhập, cậu mà lao ra là hiện nguyên hình ngay, chờ bọn họ bắt tay lại bắt cậu à?”
Hôm nay có hai nhóm người tới đây, một nhóm chuyên bắt trẻ đem bán, một bên chuyên bắt cóc tống tiền. Bình thường chúng chuyên ở trong công viên trò chơi tìm mục tiêu, đặc biệt là vào những ngày đông người. Bọn chúng đặt cơ sở ngầm ở khắp mọi nơi, săn tìm mấy đứa bé có tiền và ngốc nghếch.
Hôm nay, hành động rải tiền của Lộ Tu Triệt đã lọt vào tầm mắt chúng. Bọn chúng đã đi theo hai cậu bé rất lâu rồi.
Dê béo như thế, ngày thường cũng chẳng gặp được mấy con, vất vả lắm mới gặp được, còn không mau làm thịt con dê này thì hơi phí.
Lộ Tu Triệt vò đầu: “Thế khi nào thì chúng ta có thể lên, chẳng lẽ cứ đứng nhìn như thế?
Nhạc Thính Phong lườm cậu ta: “Vì sao phải đánh, trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi không tốt hơn sao? Động não để giải quyết vấn đề đi, tại sao cứ phải dùng chân tay chứ?”
Loại tình huống này nếu không cẩn thận sẽ bị đánh tới, cậu không bao giờ xông lên, huống chi, đứng nhìn thế này càng có cảm giác thành tựu hơn.
Đợi thêm một hồi, người hai bên đều tới, hai nhóm người lập tức không nói một lời đã xông lên tiếp tục đánh lộn lẫn nhau. Sau giây lát, trong nhà ma vang lên tiếng gào khóc thê thảm vô cùng.
Không biết trong đám đó lại có ai gào lên một tiếng: “Là bọn chúng cản đường chúng ta, chém chúng… Hôm nay kiểu gì cũng phải bắt được hai thằng nhóc kia.”
Một tiếng rống này làm hai bên đều tức giận, đánh đến trời long đất lở.
Nhạc Thính Phong đứng trong chỗ tối cũng ngửi thấy được mùi máu tươi càng lúc càng nồng.
Cậu lắc đầu thở dài: “Aizz, thạt sự quá bạo lực, cậu nhìn đám người này xem, họ đánh nhau sẽ chẳng để ý cái gì, phá hủy kiến trúc của nhà ma, người ta phải dùng tiền để xây dựng, chẳng có tí đạo đức công cộng nào.”
Lộ Tu Triệt đang xem hăng say, nghe vậy thì khóe miệng không khỏi giật giật, quay đầu nhìn Nhạc Thính Phong với vẻ khinh bỉ, không phải tại cậu ta nên mới có một màn này sao?
Cậu chọc chọc Nhạc Thính Phong: “Nhạc Thính Phong, nếu chúng ta không ra tay thì rời khỏi đây rồi gọi cảnh sát tới đi?”
Cậu nhìn đám người đang đánh nhau tới đỏ mắt ngoài kia mà da đầu không ngừng run lên, lần đầu tiên cậu cảm thấy mấy cái trò đánh nhau của mình trước đây chẳng khác nào trẻ con chơi đồ hàng, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Thế giới của người lớn mới là đáng sợ nhất, mới chân chính là dọa chết người.
Hôm nay, sau khi trải qua việc này, cậu cảm thấy những gì mình trải qua trước kia đều chẳng nhằm nhò gì.
Cậu sờ sờ mặt, quả thực Nhạc Thính Phong vẫn rất khách khí với mình.
...