Chương 1385: Gặp phiền toái thì Tìm bố dượng


...

Nhạc Thính Phong mỉm cười: “Nói con trai cô đó, quả thật không ngừng não tàn, mãi mãi vẫn là đứa ngu xuẩn. Thật không hiểu các người làm sao dạy dỗ nó thành như vậy, tốt xấu gì cũng đã lớn như tôi rồi mà lời thế nào cũng nói ra miệng được, cái này không phải là do thiểu năng đó chứ?”

Hai vợ chồng họ Trang đều tức muốn chết luôn, hai đứa nhỏ này quả thực khiến người ta có suy nghĩ muốn đập chết cả đôi.

Mẹ Trang chỉ vào Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt, ngón tay cũng run rẩy: “Tôi coi các cậu là trẻ con nên có thể không thèm so đo với các cậu. Nhưng các cậu đừng có quá phận như vậy, các cậu đánh con trai tôi, còn là ác nhân mà đi cáo trạng trước. Hôm nay các cậu phải xin lỗi con trai tôi, tôi sẽ tìm người nhà các cậu, cũng tìm cả trường học các cậu. Loại học trò như các cậu cứ để yên thế này không phải là sẽ gây nguy hại khôn cùng đến xã hội trong tương lai sao?”

Nhạc Thính Phong thẳng thắn nói: “Cô muốn tìm ba mẹ tôi à? Được, để tôi gọi điện cho họ, cô tự đi mà nói với họ.”

Ba mẹ Trang Sử kinh ngạc, sao tiểu tử này sảng khoái đáp ứng vậy? Những đứa nhỏ bình thường nếu động đến chuyện kiểu này không phải là sẽ khóc nháo cầu xin không nói với ba mẹ sao?

Nhạc Thính Phong gọi điện thoại cho Hạ An Lan, hừ, mấy chuyện kiểu này, để không dây dưa thêm phiền toái đáng tiếc về sau thì cứ tận dụng cơ hội lần này đi.

Điện thoại mất 10 giây mới kết nối được.

Hạ An Lan hỏi: “Sao tự nhiên cháu lại gọi điện thoại thế?”

Nhạc Thính Phong liếc mắt nhìn nhị vị phụ huynh kia, nói: “Có người nói muốn tìm người nhà cháu để nói cái gì gì đó, chuyện gì gì đó để họ tự nói với chú đi.”

Ở đầu dây bên kia, Hạ An Lan đang trong phòng họp nghe Nhạc Thính Phong nói vậy thì sửng sốt: Hả? Có người muốn tìm ba mẹ sao? Không phải thằng nhóc này lại gặp rắc rối gì đó chứ?

Nhạc Thính Phong cầm điện thoại đưa cho ba mẹ Trang Sử: “Hai người có việc gì muốn nói thì cứ nói qua điện thoại đi, ông ấy là ba tôi. À, quên không giới thiệu, tên tôi là Nhạc Thính Phong.”

Mẹ Trang đoạt lấy điện thoại trên tay Nhạc Thính Phong: “Anh chính là phụ huynh của Nhạc Thính Phong à?”

Hạ An Lan nói: “Đúng vậy, tôi là ba thằng bé, có chuyện gì à? Nếu có chuyện thật thì phiền cô tận lực nói ngắn gọn giúp tôi, trước tiên cứ nói rõ ràng đi.”

Người trong phòng hội nghị, không ai nói câu nào, tất cả đều giương lỗ tai muốn nghe xem trong điện thoại đang nói về vấn đề gì.

Mẹ Trang nhíu mày, cơn tức giận trong lòng trào dâng, cô ta cao giọng nói: “Con trai của anh rất quá đáng, nó cùng Lộ Tu Triệt hùa nhau đánh con trai tôi, còn dùng lời nói sỉ nhục tôi...”

Mẹ Trang vô cùng tức giận, bô bô ba ba nói một tràng dài.

“Thân cũng là ba mẹ, tôi hy vọng anh có thể giáo dục con trai mình thật tốt, đừng để nó trở thành một đứa vô giáo dục, ngay cả gia giáo cơ bản cũng không có, người như nó, sau này lớn lên...”

Hạ An Lan nghe cũng không còn kiên nhẫn nữa, ngắt lời cô ta: “Ngừng, thời gian của tôi có hạn, cô không cần lãng phí thời gian của tôi để nói mấy câu vô dụng này làm gì. Quá trình thế nào tôi cũng rõ ràng rồi, bây giờ cô nói xem cô muốn thế nào đi?”

Mẹ Trang nói: “Nó phải xin lỗi con trai tôi, tôi còn muốn dẫn nó về trường, để trường học trừng phạt cả hai đứa nó thật nghiêm khắc.”

“Rồi, tôi hiểu, tiếp đi.”

“Hiện tại, trước tiên nó phải xin lỗi con trai tôi.”

Ở đầu dây bên kia, Hạ An Lan nở nụ cười, nói: “Cô muốn thằng bé xin lỗi thế nào?”

“Để con trai anh viết kiểm điểm, lập cam đoan rằng về sau bất kể khi nào, chỉ cần nó nhìn thấy con trai tôi là đều phải xin lỗi, gặp một lần xin lỗi một lần.”

Thanh Ti bỗng đoạt lấy điện thoại di động, vội vàng nói: “Bác, cháu là Thanh Ti, bác không cần phải đáp ứng bà ta, lần này không thể trách anh Thính Phong được. Đây đều là do con trai của dì này tự chạy đến gây sự, Lộ Tu Triệt giận quá mới đánh anh ta. Tuy rằng đánh người là không đúng nhưng con trai của dì này thật sự là quá đáng. Anh ta cố ý chạy tới kiếm chuyện, còn nói rằng Lộ Tu Triệt sẽ nhanh chóng có mẹ kế, sau này anh Lộ Tu Triệt sẽ không có ngày yên ổn...”

...