Chương 1447: Không cần thương tâm, cũng rất tốt


...

Lộ Tu Triệt đuổi theo, “Được được được, là cậu lười trở về, nhưng, chung quy, bữa ăn cuối cùng trước năm mới này cũng là cậu ăn cùng tớ, cảm ơn cậu.”

Nhạc Thính Phong trừng mắt, không thèm đế ý đến cậu.

...

Buổi chiều, Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt trực tiếp đến miếu hội trên phố cổ, hôm nay là 29, người đến miếu hội đã đông hơn hôm qua rất nhiều, các ngành nghề đều đã được nghỉ Tết, rất nhiều người đều đưa người nhà đến đây chơi.

Hẹn sẵn địa điểm với bọn người Thanh Ti, Lộ Tu Triệt đã mua hai cốc trà sữa, cùng Nhạc Thính Phong đứng đợi.

Đợi nửa tiếng sau cuối cùng bọn họ cũng đến. Lần này, người trong nhà ngoại trừ bà Hạ và ông Hạ, đến cả Nhiếp Thu Sính cũng bị Du Dực đưa đến.

Du Dực nói, có anh ở đây, sẽ không để bà xã của mình bị thương.

Nhưng lúc đến nơi, nhìn thấy đông người như vậy, Du Dực cảm thấy, anh đã quá sơ suất rồi.

Anh giao Thanh Ti cho Hạ An Lan và Tô Ngưng Mi, anh chỉ phụ trách chăm sóc tốt cho bà xã mình là được.

Hạ An Lan và Tô Ngưng Mi trông chừng ba đứa nhóc đi trước mặt, Du Dực ôm lấy Nhiếp Thu Sính chầm chầm đi dạo phía sau.

Cô hỏi “Không ngờ, thủ đô còn có một nơi như thế này, người thật đông đúc, thật náo nhiệt, trước đây anh đã từng đến đây chưa?”

Du Dực lắc đầu: “Bình thường có đến, nhưng dịp Tết thì chưa từng đến qua, đây cũng là lần đầu tiên anh biết, hóa ra nơi này Tết đến lại náo nhiệt như vậy!”

Đừng thấy anh đã ở thủ đô nhiều năm như vậy, nhưng đây quả là lần đầu tiên anh đến nơi này vào dịp Tết, trước đây anh, bình thường đối với Tết đến vốn chẳng có khái niệm gì, vì chỉ có một mình anh, cũng chẳng có gì đáng để chuẩn bị.

Hơn nữa mấy năm trước thời gian này, cơ bản đều đang chấp hành nhiệm vụ, làm gì còn tâm trí nghĩ đến đón Tết chứ.

Cũng do năm nay đã lấy vợ, mới có những ngày tháng tốt đẹp như vậy.

Nhiếp Thu Sính cười nói: “Hôm qua Thanh Ti nói, miếu hội này sẽ kéo dài mãi đến rằm tháng giêng mới kết thúc đó.”

Du Dực nắm chặt tay cô: “Qua Tết, lúc nào em muốn đến đây, anh sẽ đưa em đến.”

“Rằm tháng Giêng đến đây tìm mua mấy chiếc đèn lồng đi.”

“Được.”

Lộ Tu Triệt ở phía trước cứ đi cứ đi lúc quay đầu nhìn lại, điều đầu tiên nhìn thấy, chính là Hạ An Lan một tay bế Thanh Ti, một tay nắm tay Tô Ngưng Mi.

Tô Ngưng Mi đang nói gì đó, xung quanh rất đông người, rất ồn, chú ấy hơi khom lưng cúi đầu lắng nghe dì ấy nói, đợi dì ấy nói xong, trên mặt lộ ra một nụ cười đầy yêu chiều, cảnh tượng đó khiến rất nhiều người qua đường đều cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Lại nhìn ra phía sau cách đó vài người, nhìn thấy Du Dực đang cẩn thận dìu Nhiếp Thu Sính, chỉ sợ có người sẽ đụng phải dì ấy, dáng vẻ che chở đó, Lộ Tu Triệt chưa từng nhìn thấy ở ba mình.

Trước đây, tất cả thân thích bên cạnh Lộ Tu Triệt, chưa từng có ai vợ chồng yêu thương hòa thuận như ba mẹ của Thanh Ti và Nhạc Thính Phong, cậu luôn cho rằng giữa hai vợ chồng chỉ cần như thế, trước mặt người bên ngoài duy trì hòa bình là được, còn về sau lưng họ như thế nào, chắc chỉ có bản thân họ biết rõ.

Nhưng, sau khi nhìn thấy chú Du và dì Tiểu Ái, Lộ Tu Triệt mới biết, hóa ra thật sự có cặp vợ chồng ân ái như vậy.

Trong lòng Lộ Tu Triệt bỗng chua xót, cậu cảm thấy, mẹ cậu không còn sống nữa thật ra cũng rất tốt.

Ít nhất, không cầu đối mặt với chuyện ba cậu suốt ngày không về nhà, không cần chịu đựng hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác của ông ấy bên ngoài, không cần đau lòng, không cần thương tâm, cũng rất tốt.

Nếu có một người phụ nữ, giống như dì Tiểu Ái và mẹ của Nhạc Thính Phong, không gặp được một người chồng thật sự đối tốt với họ, thì đáng tiếc biết mấy.

Mẹ cậu qua đời sớm, cũng chưa từng nếm qua mùi vị của hạnh phúc

...