...
Sau này, cô thật sự không thể không nghĩ đến cảm nhận của Thính Phong nữa. Cuộc hôn nhân này, bất luận là vì chính cô, hay vì Thính Phong, xem ra đều phải ly thôi.
...
Ba người anh trai của Tô Ngưng Mi, lúc này vì công việc nên không ở nhà, mấy đứa cháu, bây giờ cũng đi theo ba mẹ, cuối tuần, mới về.
Cháu trai trong nhà họ quá nhiều rồi, tổng cộng 6 đứa, nếu một hai đứa, thì hai ông bà còn chăm sóc được, nhưng nhiều quá, chăm sóc không xuể.
Vì không muốn gây phiền phức cho ba mẹ, nên các anh cô nhà nào tự chăm sóc lấy.
Chỉ là, từ thứ hai đến thứ sau, hai ông bà đều rất cô đơn.
Ăn cơm tối xong, Tô Ngưng Mi ngồi nói chuyện với ba mẹ, cô cũng chuẩn bị đem suy nghĩ trong lòng mình nói với họ.
Tô Ngưng Mi ngồi đối diện với hai ông bà, nghiêm túc nói: “Ba, mẹ, lần này con về, có một chuyện muốn bàn với ba mẹ.”
Bà Tô đang gọt táo cho cô, “Con nói đi.”
Tô Ngưng Mi liếm liếm khóe môi, lấy hết dũng khí nói: “Con... muốn ly hôn.”
Bốn chữ đơn giản này, Tô Ngưng Mi dùng hết dũng khí hai mươi năm mới nói ra được. Trước đây cô cảm thấy đó là một việc rất khó, cũng tưởng rằng bản thân cô cả đời này cũng không nói ra được.
Nhưng, đợi đến khi thật sự nói ra, mới biết hóa ra đơn giản như vậy.
Thời khắc nói ra, Tô Ngưng Mi cảm thấy cái vỏ mà bản thân cô vác nhiều năm qua, phút chốc đã được trút bỏ, cả người đều nhẹ nhõm.
Thật ra, hơn ai hết, cô rất muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân thất bại này.
Hơn ai hết, cô muốn tự do, hơn ai hết cô muốn sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Hai ông bà ngơ ngác một lúc, bà Tô vốn đã cắt một dây vỏ táo rất dài, bỗng lỡ tay, cắt đứt mất!
Hai người đồng thanh nói: “Mi Mi, con... con nói cái gì?”
Họ không dám tin, có một ngày, con gái chính miệng nói ra câu này.
Nhiều năm qua, họ chưa từng từ bỏ khuyên nhủ cô ly hôn, nhưng, cô vẫn luôn không đồng ý.
Thoáng cái đã qua rất nhiều năm, cháu ngoại cũng đã 12 tuổi rồi. Hai ông bà vội đến mức có nhiều đêm không ngủ được, cứ lo lắng, lúc họ sinh thời, không thể nhìn thấy con gái hạnh phúc.
Lần này, ông bà và hai ông bà Hạ gia, đã hạ quyết tâm, muốn tác hợp cho Hạ An Lan và Tô Ngưng Mi, chính vì mong, con gái có thể chủ động thích một người đàn ông khác, như vậy cô mới chịu ly hôn.
Nhưng trên thực tế, trong lòng họ ai cũng không dám quá kỳ vọng.
Dù gì cũng đã nhiều năm rồi, con gái kiên trì không ly hôn, có thể trong thời gian ngắn vài ba ngày mà thay đổi không?
Nhưng thật không ngờ, trong hai ba ngày không dám ôm hy vọng này, lại... có thể khiến nguyện vọng của họ thành sự thật rồi.
Con gái lại chủ động nói, muốn ly hôn.
Hai ông bà, kích động đến mức không nói thành lời, chỉ sợ mình nghe nhầm, muốn Tô Ngưng Mi lập lại một lần nữa.
Tô Ngưng Mi nghiêm túc lặp lại một lần: “Ba mẹ, con nói, con muốn ly hôn.” lần đầu tiên nói ra có hơi khó, nhưng một khi nói ra bốn chữ này xong, trong lòng lại thấy nhẹ nhàng hẳn.
Lúc nói ra bốn chữ đó xong, nét ảm đạm trong đôi mắt Tô Ngưng Mi, hình như cũng tan biến, cả người như đang tỏa sáng lại vậy.
Bộp một tiếng, quả táo trên tay bà Tô rơi xuống đất, táo rất mềm, rơi xuống sàn nhà, nước của quả táo cũng bắn tung tóe.
Bà liền nắm lấy tay của ông nhà, ra sức lắc lắc: “Thật không? Thật không? Lão Tô, tôi không nghe lầm chứ? Mi Mi nói muốn ly hôn có phải không?”
Ông Tô bây giờ cũng không khá hơn bà nhà bao nhiêu, hai mắt ông đã đỏ lên.
...