...
Một người phải dựa vào năng lực của chính mình làm những chuyện mà người ở tuổi này nên làm. Cậu là học sinh, việc cậu nên làm chính là học hành thật tốt, để mẹ cậu yên tâm.
Để người khác không thể chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng cô nữa, lúc đến trường, cũng không cần lo lắng hốt hoảng nữa, không cần bị thầy giáo quở mắng, không cần bị phụ huynh của các học sinh khác nói này nói kia nữa.
Cậu ở tuổi này, cách tốt nhất để bảo vệ mẹ cậu, chính là cách này.
Cậu tin tưởng đầu óc của mình, chỉ cần cậu đồng ý, danh hiệu hạng nhất đó chỉ là chuyện nhỏ, rất nhanh sẽ có thể đạt được.
Sau này, cậu sẽ bỏ hết tất cả những thói quen xấu trước đây, cậu sẽ cố gắng học tập.
Lần thi sau, cậu phải khiến nguyện vọng của mẹ cậu thành sự thật.
Cậu sẽ biến cô thành người được tất cả phụ huynh khác ngưỡng mộ!
Nhạc Thính Phong lật quyển sách, bắt đầu từ chương một, từ đơn, câu văn, những bài tập cậu chưa từng chú ý qua, chưa từng xem qua, từng chút từng chút một đều học bù trở lại!
...
Sau khi Hạ An Lan rời khỏi đã đứng ở ngoài cửa phòng Nhạc Thính Phong thêm một lúc, không nghe thấy âm thanh đập đồ bên trong, anh mới yên tâm rời đi.
Khóe miệng anh cong lên, cũng may mà thằng bé này không gây náo loạn lên.
Anh đã chuẩn bị sẵn cho tình huống xấu nhất, nếu Nhạc Thính Phong ở bên trong gây náo loạn lên, anh sẽ bước vào đánh cho nó một trận.
Thằng nhóc này đến tuổi này rồi nếu cả chút chuyện nhỏ này cũng không hiểu được, vậy đúng là muốn ăn đòn mà.
Nhưng, cũng may, Nhạc Thính Phong không ngu ngốc như thế.
Tối hôm nay, cứ để đứa trẻ này tự mình suy nghĩ lại, anh xoay người rời đi.
Trở về phòng ngủ, Tô Ngưng Mi vẫn chưa ngủ. Đang mơ hồ, sắp ngủ rồi, nghe thấy tiếng động, cô mở mắt, nhìn thấy Hạ An Lan bước vào. Cô nhìn đồng hồ một cái, thời gian vẫn còn sớm, mới hơn 9 giờ.
Tô Ngưng Mi ngồi dậy: “Hôm nay sao về sớm vậy? Có phải Thính Phong không nghe lời, không chịu học không? ”
Nhìn thấy Hạ An Lan trở về sớm như vậy, điều đầu tiên trong lòng Tô Ngưng Mi nghĩ đến chính là con trai cô không phối hợp. Cô vốn còn hơi buồn ngủ, nhưng giờ đã hoàn toàn tỉnh táo rồi.
Hạ An Lan cười lắc đầu, đi đến bên giường ngồi xuống: “Không phải, hôm nay nó rất nghe lời, bây giờ nó đang làm bài tập. tiếng Anh không giống như số học, anh dậy nó ngữ pháp, để nó tự học viết từ đơn rồi.”
Tô Ngưng Mi thở phào nhẹ nhõm: “Ờ, vậy thì tốt, nó đột nhiên thay đổi, em đến bây giờ còn không dám tin. Em cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy. Trước đây ngày nào em cũng nghĩ, lúc nào nó mới có thể học hành đàng hoàng. Thật ra em không yêu cầu nó học hành giỏi, chỉ cần nó hiểu chuyện một chút, ở trường đừng gây sự là được rồi.”
Hạ An Lan ôm bờ vai cô: “Em phải tin Thính Phong, lần này nó sẽ thật sự thay đổi. Trước đây chỉ là nó chưa trưởng thành, vẫn là một đứa bé, nhưng bây giờ, nó đã trưởng thành rồi.”
Tô Ngưng Mi vẫn chưa yên tâm lắm: “Hay là, để em đi xem nó, không nhìn nó một chút, em rất lo!”
Hạ An Lan chỉ chỉ vào trán của cô: “Bây giờ em qua đó, há chẳng phải như đang giám sát nó sao. Như vậy rất dễ làm kích động tâm lý phản nghịch của nó. Nó là con trai của chúng ta, chúng ta phải tin tưởng nó phải không? ”
Tô Ngưng Mi suy nghĩ, cảm thấy Hạ An Lan nói rất đúng!
Nếu cô chạy qua đó, vậy cũng chẳng khác gì đang giám sát cậu.
Suy nghĩ một lúc vẫn nên thôi đi, nói không chừng cô qua đó, hiệu quả hoàn toàn ngược lại.
“Vậy... cũng được, vậy em không đi nữa.”
“Huống hồ, Thính Phong bảo anh về sớm như vậy, cũng vì có nguyên nhân của nó.”
Tô Ngưng Mi ngẩn ngơ hỏi: “Nguyên nhân gì vậy? ”
Hạ An Lan mỉm cười nhìn cô, sau đó đột nhiên đẩy cô ngã xuống: “Bảo chúng ta sớm sinh em trai em gái cho nó.”
...