...
Du Dực nghe thấy giọng nói của con gái, vội vàng quay người, nhìn thấy mọi người trong nhà đang đi tới, trái tim không yên của anh cuối cùng cũng giống như đã tìm được điểm tựa vậy.
Ngay lúc này, anh thật sự cần người nhà ở bên cạnh, nếu không bản thân anh sẽ lại nghĩ lung tung.
Nhìn thấy Thanh Ti và Nhạc Thính Phong, anh vội vàng hỏi: “Sao hai đứa cũng đến đây? Ngày mai không phải đi học à.”
“Hai đứa chúng con tất nhiên phải đến rồi, mẹ sinh em mà, đi học nào có quan trọng bằng mẹ và em, đúng không anh Thính Phong?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Ừm!”
Cả tháng nay trong nhà đều vì việc này mà căng thẳng, cho nên khi dì Tiểu Ái sắp sinh, tất nhiên phải đến rồi.
Du Dực vừa nghe liền xoa xoa đầu hai đứa nhỏ, bất luận thế nào hai đứa đều có lòng hiếu thuận.
Bà Hạ ngồi xuống ghế, hỏi Du Dực: “Thế nào rồi, tình hình bên trong thế nào rồi?”
Con gái sinh con, bà vừa vui mừng vừa lo lắng vừa đau lòng. Bà là người từng trải, đương nhiên biết rõ sinh con đau đớn đến chừng nào, nguy hiểm đến chừng nào.
Ông Hạ cũng hỏi theo: “Đúng đấy đúng đấy, thế nào rồi, bác sĩ có nói khi nào ra không?”
Bà trợn mắt nhìn ông một cái: “Việc này bác sĩ nào mà nói chính xác được.”
Du Dực mặt đau khổ lắc đầu: “Không nghe thấy âm thanh. Mẹ, con muốn vào trong.”
Bà nhìn thấy anh cả mặt mồ hôi nhễ nhại, căng thẳng đến cả người đều đang run, cất giọng an ủi: “Con muốn vào trong thì cũng phải chờ giữa chừng có bác sĩ ra ngoài con mới có thể vào, nếu giờ con xông vào mới là hại Tiểu Ái.”
Du Dực gật đầu: “Con biết, cho nên con mới lo lắng như vậy...”
“Đợi chút đi, nếu bác sĩ ra ngoài thì mang canh gà vào, nếu thời gian lâu quá phải bổ sung chút thể lực giữa chừng...” Bà cũng lo lắng, chỉ biết cầu khấn trong lòng, Thượng Đế phù hộ cho ca sinh của con gái bà diễn ra thuận lợi, đừng gặp phải chuyện gì.
Du Dực run rẩy hỏi: “Mẹ... phải... mất bao lâu vậy?”
“Việc này nào có thể nói chính xác được? Phụ nữ sinh con, còn phải xem vận may.”
Trong lòng Du Dực thấp thỏm không yên, nếu anh biết sinh con sẽ đau đớn như vậy, sớm biết... đã không cần rồi.
Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, bác sĩ ý tá bên trong mãi vẫn không thấy ra ngoài, Du Dực không ngừng nhìn thời gian, đi đi lại lại trong hành lang, lo lắng không yên, sắp bị thần kinh rồi.
Nhạc Thính Phong kéo Thanh Ti ngồi xuống dãy ghế dài, từ lúc bắt đầu từ nhà đến đây cậu vẫn luôn nhìn thời gian, một tiếng đã trôi qua rồi, bên trong vẫn chưa hề có động tĩnh gì.
Trong lòng Nhạc Thính Phong có chút sợ, sinh con lâu vậy sao?
Hơn nữa, trong hành lang còn có một sản phụ khác, hình như cũng sắp sinh rồi, cả y tá và người nhà đều dìu cô ấy đi đi lại lại, hơn nữa mỗi một sản phụ đều có một khuôn mặt đau khổ, rất nhiều người còn phải la hét, có một người vừa đi vừa khóc, khóc với chồng mình, còn nói sẽ không bao giờ sinh nữa, đau chết người rồi.
Thanh Ti dựa vào lòng của Nhạc Thính Phong run lên bần bật, “Anh ơi, sinh con… đau thế à?”
Nhạc Thính Phong nuốt nước bọt: “Không... không biết!”
Hai tiếng trôi qua, phòng sinh vẫn không có động tĩnh gì, nếu không phải do ông Hạ ngăn lại, Du Dực đã đi đạp cửa rồi.
Bà Hạ nói với Du Dực: “Hai tiếng vẫn còn ít lắm, con đừng lo lắng.”
Du Dục sắp khóc rồi, thế vẫn còn ít, đã hai tiếng rồi đó?
Còn mười phút nữa là ba tiếng đồng hồ trôi qua, sự kiên nhẫn của Du Dực đã hoàn toàn không còn nữa, anh định đạp sửa thì trong phòng cuối cùng cũng vọng ra tiếng khóc trẻ sơ sinh...
...