Chương 483: Đối với cô bà ấy mà nói quả thật là một sự bất ngờ lớn


...

M

áy bay bình yên đáp xuống sân bay quốc tế Hải Thành, bước ra khỏi khoang máy bay, Nhiếp Thu Sính ngẩng đầu nhìn bầu trời Hải Thành, rất xanh, đúng lúc ấy cũng có hai chú chim bay ngang trên đầu cô.

Mùa thu tháng 10, tiết trời phương nam ấm áp hơn so với phương bắc, gió thổi trên mặt không làm khô da như nơi đó, thời tiết ở đây dường như không giống lắm so với thời tiết thành phố ở phương bắc.

Đây là lần đầu tiên Nhiếp Thu Sính đến phía nam.

Tay Nhiếp Thu Sính được Du Dực nắm lấy, khi hai chân đặt lên mảnh đất Hải Thành, trong lòng cô có một nỗi xúc động trào dâng. Nếu như không có Du Dực, chắc cả đời này cô sẽ không có cơ hội đặt chân lên vùng đất này.

Vì tìm kiếm sự thật, từ Thủ đô đến đây, Nhiếp Thu Sính không có yêu cầu gì nhiều, cô chỉ hi vọng có thể điều tra ra được sự thật, trả lại lẽ phải cho bản thân."

Khi không biết gì, cô có thể hồ đồ cho qua nhưng nếu cô đã biết đến Hạ Như Sương thì cô phải làm rõ ràng mọi thứ.

Một tay Du Dực bế Thanh Ti lên, một tay còn lại dắt lấy tay Nhiếp Thu Sính: "Đi thôi."

Nhiếp Thu Sính gật đầu: "Vâng."

Đi lấy hành lý, ra khỏi sân bay, bắt một chiếc xe taxi, Du Dực không về thẳng nhà mà cung cấp cho tài xế địa chỉ một khách sạn.

Nhiếp Thu Sính ngạc nhiên hỏi: "Chẳng lẽ chúng ta không về nhà họ Du sao?"

Du Dực cười cười: "Về thì chắc chắn là phải về nhưng anh không muốn ở nhà, nếu không buổi tối chúng ta đừng hòng được ngủ yên, chúng ta cứ ở trong khách sạn sẽ tốt hơn."

Nhà họ Du đã là một vùng đất thị phi, giống như một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào, anh mà đưa vợ con ở lại đó thì về sau đừng mong có một ngày được sống yên bình.

Về thì về nhưng không có nghĩa là ở trong nhà họ Du.

Nhiếp Thu Sính gật đầu, hiểu rõ ý đồ của Du Dực, nghĩ đến những chuyện gần đây của nhà họ Du, đúng là không thể sống yên ổn được. Nếu như cô còn về tham gia vào chuyện này thì đến lúc đó cũng chỉ có châm dầu vào lửa mà thôi.

Khi đến khách sạn, Du Dực đặt một phòng, nhân viên phục vụ dẫn họ lên phòng, Thanh Ti hưng phấn chạy đến bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới rồi kinh ngạc hô lên: "Wow, chỗ này cao quá ba ơi…"

Khách sạn này là một khách sạn năm sao vừa được xây dựng ở Hải Thành, tầng lầu rất cao, đứng trước cửa sổ có thể nhìn thấy những nơi cách đây rất xa. Theo đó những tòa nhà, đường xá, xe cộ bỗng nhiên trở nên thật nhỏ bé.

Du Dực xoa đầu cô bé: "Mệt không? Nghỉ một lát rồi ba sẽ dẫn hai người đi ăn món ngon nhé."

Thanh Ti vừa nghe thấy sắp được đi ăn đồ ngon thì hai mắt trở nên sáng rỡ: "Muốn ạ…"

Nhiếp Thu Sính kêu: "Thanh Ti qua đây mẹ thay đồ cho con."

"Con lớn rồi mẹ, để con tự thay, mẹ nghỉ ngơi đi." Thanh Ti nói xong liền chạy vào phòng.

Nhiếp Thu Sính lắc đầu cười cười, "Bé con đã lớn rồi."

Bỗng nhiên không cần mình nữa, điều này khiến Nhiếp Thu Sính vừa cảm thấy tự hào vì con gái, lại vừa cảm thấy có chút mất mát.

Du Dực đi tới ôm lấy Nhiếp Thu Sính, nói: "Đúng vậy, không còn cho anh bế nữa, nó nói nó đã là một cô gái, khi ra ngoài để ba bế suốt sẽ không tốt, haiz, thật đau lòng…"

Nhiếp Thu Sính cong khóe môi: "Khi nào chúng ta trở về?"

"Trong nhà hiện không có ai, Hạ Như Sương vẫn đang ở bệnh viện, mẹ anh cũng ở đó, ngày kia bà ấy mới ra viện, chúng ta không cần phải qua đó, đợi khi bà ấy xuất viện chúng ta sẽ đi cho bà ấy một bất ngờ."

Lúc này nhà họ Du như là một chiếc tổ trống rỗng, trở về cũng vô dụng, chỉ khi tất cả mọi người tập trung lại đầy đủ, lúc đó về nhà mới có ý nghĩa.

Nhiếp Thu Sính bị lời nói của Du Dực chọc cười: "Bất ngờ? Đối với mẹ anh việc nhìn thấy em đúng một… bất ngờ rất lớn."

...