Chương 1171: Ôm chặt eo anh


...

Nhạc Thính Phong rất nhanh đã phát hiện sau lưng có xe đang chạy theo. Cậu quay đầu nhìn một cái, ừm, là một chiếc xe xịn, không có bốn năm vạn thì mua không nổi. Nhưng… người trên xe là ai chứ? Sao lại đi theo cậu?

Nhạc Thính Phong cố ý tăng tốc, chiếc xe phía sau cũng tăng tốc.

Cậu chậm lại, xe phía sau cũng chậm lại.

Thanh Ti nói chuyện với Nhạc Thính Phong, nhưng nói mãi một lúc, cũng không thấy cậu trả lời. Thanh Ti vỗ vỗ vào lưng cậu, hỏi: "Anh Thính Phong anh sao thế?”

Nhạc Thính Phong hoàn hồn lại: "À, không có gì, em ôm chặt eo anh nhé.”

Thanh Ti gật đầu: "Vâng, em ôm rất chặt, sẽ không rơi mất đâu.”

Nhạc Thính Phong hơi nhíu mày, chiếc xe phía sau, hình như chỉ muốn đi theo, chứ chẳng muốn làm gì khác.

Nhưng, Nhạc Thính Phong vẫn không dám lơ là, vừa chạy vừa quan sát tình hình xe phía sau.

Qua một ngã tư đèn đỏ, xe phía sau vẫn bám theo.

Trên xe, vệ sĩ nói với Lộ Tu Triệt: "Thiếu gia, cậu nhóc đó phát hiện chúng ta rồi.”

Lộ Tu Triệt trừng mắt: "Phí lời, cậu ấy đâu có mù, theo dõi trắng trợn như vầy, đương nhiên cậu ấy sẽ phát hiện.”

Vệ sĩ vội vã gật đầu, "Vâng vâng, lúc nãy tôi nói chưa kịp suy nghĩ. Vậy… chúng ta có đi theo nữa không?”

"Đương nhiên theo rồi, tôi muốn xem thử, tiểu tử này có phải muốn chạy không.”

Vệ sĩ đã thầm mắng trong lòng: Thật là, cậu rảnh quá à!

"Nhưng, Lộ tổng dặn dò, trưa nay ngài ấy sẽ về nhà, muốn cùng cậu dùng bữa trưa.”

Nét mặt Lộ Tu Triệt bực tức: "Bữa trưa có gì đáng ăn chứ. Tôi không muốn về. Ông ấy cũng đâu phải cả đời không về nhà. Lần sau hẵng nói đi, bây giờ tôi đang bận.”

Vệ sĩ cúi đầu không dám nói gì: Bận, tiểu tổ tông này còn mặt mũi nói bận à. Tự nhiên rảnh rỗi đi theo một nam sinh, có gì để bận chứ, cả năm lão gia khó khăn lắm mới về nhà một lần cũng không gặp.

Lộ Tu Triệt cũng không biết vì sao cậu phải bám theo Nhạc Thính Phong, chỉ ở đằng sau nhìn cậu chạy một chiếc xe đạp rách nát xấu xí, chở một tiểu nha đầu bé nhỏ, nhìn hai người cười cười nói nói, cái này có gì đáng xem chứ? Thật vô vị.

Nhưng, về nhà hình như càng vô vị hơn!

Cậu nhìn chằm chằm vào mái tóc của Thanh Ti, mái tóc mềm mại của cô bé bị gió thổi bay lên, nhảy múa trong gió, từng sợi được nắng thu nhuộm vàng, thật muốn bước đến tóm lấy sợi tóc đó.

Điện thoại của vệ sĩ vang lên, sau khi bấm nghe, liền kính cẩn lễ phép nói vài câu.

Đặt điện thoại xuống, vệ sĩ dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Lộ Tu Triệt: "Thiếu gia, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên về thôi, Lộ tổng đang giục rồi ạ.”

Vừa rồi là ba của Lộ Tu Triệt gọi đến, giục họ mau trở về, ông ấy muốn gặp con trai.

Ba của Lộ Tu Triệt, là một phú hào có tiếng ở thủ đô. Ông nội của Lộ Tu Triệt năm xưa cũng từng là quan cao. Ba của cậu lúc còn trẻ đã quen thói phong lưu, dù cho đã lấy vợ, vẫn không sửa cái tính phong lưu háo sắc, bên ngoài không biết có bao nhiêu người đàn bà khác.

Bản thân Lộ Tu Triệt cũng biết, cậu có không ít chị gái em gái chưa từng gặp mặt. Số cậu may mắn, ba cậu gieo tình khắp nơi, nhưng chỉ có một đứa con trai là cậu. Bằng không, địa vị của cậu ở Lộ gia cũng không đặc biệt đến vậy, cháu trai duy nhất của Lộ gia!

Sắc mặt Lộ Tu Triệt không được tốt, cậu không thích về nhà gặp ba của mình.

Nhưng, cũng không thể không về, "Tăng tốc đuổi theo đi.”

Vệ sĩ khó xử: "Nhưng... ”

Lộ Tu Triệt tức giận hét một câu: "Tôi bảo chú đuổi theo.”

Vệ sĩ không dám ngăn cản nữa, tài xế vội tăng tốc, đuổi theo.

...