...
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy trên mặt Lộ Tu Triệt có vết thương.
Nhạc Thính Phong túm Lộ Tu Triệt ra ngoài, sắc mặt lạnh như băng. Lũ học sinh đều sợ ngây ra, Nhạc Thính Phong sao lại có bộ dạng của đại thiếu gia như thế chứ, còn dám túm người đi?
Đáng sợ nhất là, Lộ đại thiếu gia bị cậu ta đối xử thô bạo như thế nhưng cũng không tức giận. Mọi người chợt nhận ra sự tình không đơn giản, thầm tính toán, chẳng lẽ hai người này đã xảy ra chuyện gì sao?
Đi tới cửa, chuông vào lớp liền vang lên, thầy dạy Văn cũng đã đi tới, thấy hai người bèn gọi lại: “Hai em đi đâu thế, sắp vào lớp rồi?”
Thầy dạy Văn thấy Lộ Tu Triệt nên cũng không dám nói nặng lời.
Lộ Tu Triệt vội vàng đáp: “Thầy ơi, em…”
Nhạc Thính Phong ngắt lời cậu: “Thầy, Lộ Tu Triệt đau bụng, em đưa cậu ấy tới phòng y tế một chuyến.”
“Em…”
Nhạc Thính Phong túm cổ tay Lộ Tu Triệt, siết chặt, miệng thì cười mỉm: “Đi mau đi thôi, nếu không sao thì chúng ta lại quay lại, đừng để kéo dài thời gian quá.”
Lộ Tu Triệt đau tới nhe răng, nhưng nếu cậu dám nói với thầy giáo, chắc chắn Nhạc Thính Phong sẽ bóp gãy tay luôn mất.
Thầy giáo không nhận ra sự khác thường: “Ừ, thế mau đi đi…”
“Cảm ơn thầy, chúng em sẽ đi nhanh về nhanh.”
Nhạc Thính Phong kéo Lộ Tu Triệt rời đi, một đường túm cậu ta lên lầu.
Vào nhà vệ sinh nam, Nhạc Thính Phong buông tay ra, trừng mắt với Lộ Tu Triệt.
Lộ Tu Triệt vẫy vẫy cổ tay đau nhức, cậu rất giận: “Nhạc Thính Phong, cậu đừng có quá đáng. Một đấm hôm qua của cậu tôi vẫn còn nhớ đấy. Hôm nay cậu lại dám đối xử với tôi như thế nữa. Cậu có biết trường học này là nhà tôi mở không hả?”
Nhạc Thính Phong bẻ bẻ ngón tay, các đốt ngón tay phát ra thanh âm răng rắc, làm Lộ Tu Triệt nghe mà cũng run lên.
Cậu cười nói: “Biết, nhưng cũng chẳng liên quan tới việc tôi sẽ đánh cậu. Một đấm hôm qua thì sao chứ? Tôi còn cảm thấy đánh thế vẫn chưa đủ.”
Lộ Tu Triệt lập tức lui về sau mấy bước: “Này, Nhạc Thính Phong, cậu bình tĩnh lại đi, có gì thì cứ từ từ nói chuyện.”
Cậu biết hôm qua Nhạc Thính Phong đã nói chuyện với Thanh Ti, biết tuần sau là sinh nhật cậu nên mới tới tìm cậu tính sổ.
Nhạc Thính Phong mỉm cười, nói: “Tuần sau, sinh nhật cậu! Có muốn tôi đưa cho cậu một phần lễ vật trước không?”
Món quà lớn này, cậu cam đoan có thể làm cho Lộ Tu Triệt cả đời không quên.
Lộ Tu Triệt cực kỳ tin, món quà lớn này chính là thu thập mình một cách mạnh mẽ.
Cậu liên tục lùi lại, lắc đầu nguầy nguậy: “Không, không, không, không cần đâu, làm sao có thể bắt cậu tiêu pha chứ, thế thì ngại lắm đúng không. Nhà của tôi chẳng thiếu gì, tôi chỉ cần mời bạn bè. Cậu… đến lúc đó, cậu và Thanh Ti tới nhà tôi làm khách là tốt rồi.”
Lộ Tu Triệt nói mấy lời này trong áp lực nặng nề.
Dù sao cũng đã thế rồi, không nói thì Nhạc Thính Phong cũng không tha cho cậu. Còn không bằng cứ nói rõ ràng luôn, cố gắng đánh lừa Nhạc Thính Phong một chút.
Nhạc Thính Phong cắn răng, cậu đã nói tới nước này rồi mà thằng nhóc này vẫn không chịu buông tha ý định kia.
Cậu hừ lạnh một tiếng: “Tôi thực hối hận vì hôm qua chỉ đấm cậu một cú.”
Cậu nên đánh mấy cái, tốt nhất là làm cho tên này không có sức mà đi học luôn.
Lộ Tu Triệt đã sớm nghĩ tới các loại khả năng, xem ra nên bồi thêm một chút nữa, cậu vội vàng nói: “Không sao hết, không sao hết, cậu đánh đi. Hôm nay đấm thêm một cú nữa cho trọn vẹn, tôi tuyệt đối không oán hận nửa câu… Đến đánh đi, đánh đi.”
...