Chương 2360: Anh ngu ngốc


...

Nhạc Thính Phong tới trước mặt Thanh Ti, lau gò má vương đầy tóc ướt nhẹp của cô bé: “Ừ, anh đã về rồi. Mấy ngày nay anh không ở nhà, có phải Tiểu Trạm lại bắt nạt em phải không?”

Hai tay Thanh Ti ướt sũng, quần áo cũng bị ướt nước, cô bé muốn ôm Nhạc Thính Phong nhưng lại ngừng lại rồi lắc đầu.

“Không đâu, em ấy nhỏ như vậy thì làm sao có thể bắt nạt em được chứ?”

Nhạc Thính Phong vươn tay bế cô bé lên, cậu không ngại bị nước trên người cô bé làm ướt mình: “Rõ ràng là có, nó lớn như vậy rồi mà còn bắt em tắm rửa cho nó.”

Du Trạm ủy khuất nói: “Anh ơi, em còn nhỏ mà!”

Nhạc Thính Phong liếc nhìn bé một cái: “Còn nhỏ sao? Khi anh lớn bằng em thì đã tự mình tắm sạch sẽ rồi.”

Thanh Ti kinh ngạc nhìn cậu.

Hai chân củ cải của Du Trạm giẫm đạp trong nước: “Anh… anh là đồ lừa đảo! Anh còn lâu mới như thế nhé...”

Thanh Ti nhỏ giọng nói: “Anh à, bác gái... Sáng hôm nay bác còn nói là đến tận khi anh tám hay chín tuổi vẫn còn phải để người khác tắm cho đó.”

Mặt Nhạc Thính Phong thoáng đỏ bừng, trong lòng âm thầm giận dữ trách Tô Ngưng Mi.

Cậu hắng giọng ho một cái, lấy lại vẻ bình tĩnh rồi nói: “Thật ư? Vậy thì nhất định là mẹ anh đang nói dối rồi.”

Thanh Ti cười trộm, “Anh đang xấu hổ kìa!”

Nhạc Thính Phong vươn tay nhéo mặt Thanh Ti một cái. Ánh mắt cậu vô tình nhìn thấy chỗ áo trước ngực Thanh Ti bị dính nước ướt nhẹp nên dán vào da thịt, thân hình thiếu nữ bắt đầu dậy thì bỗng có chút như ẩn như hiện.

Sắc mặt Nhạc Thính Phong trầm xuống, cậu lấy một chiếc khăn tắm rộng thùng thình ra choàng lên người Thanh Ti: “Em nhanh đi thay quần áo khô đi, đừng để bị cảm lạnh, để anh tắm nốt cho Tiểu Trạm.”

Tiểu Trạm lập tức lắc đầu: “Không muốn, không muốn, em không muốn, chị ơi chị đừng đi!”

Nhạc Thính Phong nhẹ nhàng đẩy Thanh Ti: “Mau đi đi, không cần lo cho nó.”

Thanh Ti gật đầu: “Vậy em về phòng trước. Tiểu Trạm không được gây chuyện nữa nhớ chưa, phải nghe lời anh.”

Nhạc Thính Phong xắn tay áo lên, cúi người bế Tiểu Trạm từ trong chậu nước lên, “Ở trong tay anh thì nhóc đừng có lộn xộn, anh không giỏi kiên nhẫn như chị gái nhóc đâu.”

Tiểu Trạm cảm thấy mình thật đáng thương.

Đối với Tiểu Trạm, Nhạc Thính Phong không có nhiều kiên nhẫn như khi cậu đối xử với Thanh Ti. Cậu xoa xoa, cọ cọ vài cái lung tung cho bé rồi bế ra ngoài, đặt bé lên giường, tiện tay lấy một bộ quần áo lót cho bé.

Nhạc Thính Phong nói: “Mặc vào đi, cái này không cần để người khác mặc cho nhóc đấy chứ? Nếu ngay cả quần áo cũng không biết mặc thì anh đây cảm thấy thật sự phải cười nhạo nhóc một trận rồi.”

Du Trạm trề miệng khổ sở.

Nhạc Thính Phong đứng bên giường: “Mau mặc quần áo vào đi!”

Du Trạm ngửa đầu nhìn cậu: “Anh ơi, anh mặc cho em đi!”

Nhạc Thính Phong lúc này mới cười nói: “Xem đi, ngay cả quần áo nhóc cũng không biết mặc, còn nói nhóc không phải đứa ngốc à?”

Du Trạm thở phì phì: “Em không phải ngốc!”

Nhạc Thính Phong nhíu mày: “Không phải ư? Thế ai là người đến bây giờ cũng không biết mặc quần áo? Chẳng lẽ là anh sao?”

Du Trạm hừ một tiếng: “Chính là anh, bác nói... anh rất rất vụng về. Trước đây đến quần áo cũng không biết mặc.”

Nhạc Thính Phong thở dài. Mẹ của con ơi, rốt cuộc mẹ kể mấy chuyện này làm gì vậy, mẹ không thể nói vài lời hay ý đẹp về con được sao?

Hiện tại thì hay rồi, giờ đứng trước mặt thằng nhóc này, cậu cũng không biết nên nói gì cho phải.

...