...
Du Dực cười nói: "Không có, một sợi tóc cũng không thiếu, nếu em không tin, sau khi trở về anh để em kiểm tra!"
"Vậy là tốt rồi, anh... nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức khuya, trên đường đi không cần gấp gáp, có thể bình an là tốt rồi."
Mấy lời này, đại khái chỉ có Nhiếp Thu Sính mới nói ra như vậy.
Du Dực gật đầu: "Ừm, em cũng vậy, nghỉ ngơi sớm một chút."
Cúp điện thoại, Nhiếp Thu Sính ngồi ở phòng khách một lúc, trên mặt nụ cười từ đầu tới cuối chưa từng biến mất, cuối cùng cũng biết được tin tức của anh, biết được anh sắp tới sẽ trở về, trong lòng cô cuối cùng cũng là yên tâm một chút, đứng dậy trở lại phòng ngủ, cô nằm xuống rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Ngược lại thì Du Dực cầm điện thoại di động, trong đầu anh vẫn còn là những lời nói dịu dàng ân cần của Nhiếp Thu Sính, sự nhớ nhung trong lòng, chẳng những không ngừng được, trái lại càng thêm mãnh liệt, anh càng thêm khát vọng được nhìn thấy cô.
Tâm trạng mong muốn về nhà này, trước đây anh chưa từng trải qua.
Anh đang ở Hải Thành, ở đây có nhà họ Du, cũng là nơi anh sinh ra và lớn lên, thế nhưng, ở đây lại không phải nhà của anh, nhà của anh là có Nhiếp Thu Sính, nơi có Thanh Ti.
Du Dực cầm điện thoại, nhắm mắt lại, không có một chút buồn ngủ.
Vẫn chờ đến khi sắc trời sáng lên, anh mới đứng dậy.
…
Buổi chiều, hơn hai giờ, lúc này người đi làm thì cũng ở công ty, người ở nhà phần lớn đang ngủ trưa.
Du Dực lẻn vào nhà họ Du, trực tiếp vào thẳng phòng Du Huy.
Quả nhiên Du Huy đang ngủ, còn chảy nước miếng, trong miệng nhai, không biết lúc nằm mơ thấy ăn cái gì ngon.
Trong giấc ngủ Du Huy mơ thấy mình ở trong mơ đang gặm một ngụm lớn vịt quay, này mùi vị thật ngon a, da thịt cháy mềm, mùi thơm bốn phía, nhưng mà bỗng nhiên vịt quay biến mất, Du Huy đang đưa tay đuổi theo thì bịch một cái ngã xuống, kết quả là ngã sấp mặt.
Cú ngã này cũng làm cho nó ngã tỉnh, nó trực tiếp từ trên giường lật xuống.
Du Huy bất chấp cọ sát khuôn mặt, trong miệng còn nói mớ: "Vịt quay, vịt quay, vịt quay của tôi... "
Bỗng nhiên, một mùi thơm thơm xông vào mũi nó, mở mắt ra, thẳng tuốt đúng là vịt quay cháy vàng còn chảy mỡ đang ở trước mắt.
Du Huy nuốt vài ngụm nước miếng, thò tay muốn bắt lấy, nhưng vịt quay kia bỗng nhiễn được cầm đi.
Một tiếng nói mê hoặc vang lên trên đỉnh đầu: "Muốn ăn không?"
Du Huy vừa ngửa đầu nhìn, nhìn thấy liền khiến cho nó bị một đêm ác mộng, nó vừa nhìn thấy Du Dực, trước tiên liền run cầm cập: "Chú... Chú... Tại sao lại tới?"
Du Dực cầm trong tay vịt quay dùng túi giấy dầu gói lại, anh nở nụ cười, lại hỏi một lần: "Muốn ăn không?"
Du Huy nhìn vịt quay, trong mắt cũng không buông tha cái khác, liên tục gật đầu: "Có, muốn... muốn ăn... "
"Vậy đi hỏi mẹ mày, dây chuyền này làm thế nào bà ta có? Mày hỏi rõ liền quay lại đây, tất cả một con vịt quay này đều là của mày."
Tiếng nói của Du Dực, giống như là mê hoặc, cộng thêm con vịt quay mập mập, món ăn này đối với một cậu bé trai tám tuổi thích ăn mà nói thì không có kiểu dụ dỗ nào hiệu quả hơn.
Nó liên tục gật đầu: "Được, được, được... "
Nó đã nhiều ngày đều không được ăn vịt quay, vì vịt quay, cái gì Du Huy cũng nguyện ý.
Du Dực tất nhiên sẽ không để cho Du Huy tùy tiện đi hỏi, anh đưa cho nó một đống lời giải thích.
Tuy là mạo hiểm một chút, thế nhưng trong cái nhà này, đoán chừng không có ai đi hỏi so với Du Huy thích hợp hơn nữa.
"Nhớ kĩ tao nói, nếu như mẹ mày hỏi là có phải có người để mày đi hỏi như vậy hay không, mày nói như thế nào?"
Du Huy nói: "Cháu chán ghét bị người nói là con gái cho nên mới hỏi."
Du Dực: "Tốt lắm, đi đi... Vịt quay ở chỗ này đợi mày."
...