...
Nhạc Thính Phong mềm lòng, làm sao cậu có thể bỏ được cô bé đây! Lần này phải tới một tháng liền cậu sẽ không được gặp cô bé con này rồi. Từ khi cậu đến thủ đô tới nay, cậu chưa bao giờ xa cách cô bé quá hai ngày.
Nghĩ đến chuyện lần này mình phải rời xa cô bé lâu như vậy, trong lòng Nhạc Thính Phong còn khó chịu hơn Thanh Ti nhiều. Nhưng cậu là con trai, nếu ngay cả cậu cũng khóc thì Thanh Ti chắc chắn sẽ càng không để cậu đi.
Nhạc Thính Phong nhẹ nhàng lau nước mắt cho Thanh Ti, “Đước rồi, để anh nói thầm với em chuyện này.”
Cậu ngẩng đầu nói với Du Dực và Tiểu Ái: “Chú Du, dì Tiểu Ái, cháu dẫn Thanh Ti lên lầu, cháu muốn nói chuyện riêng với em ấy một lát.”
Tiểu Ái vội gật đầu: “Được, cháu đi đi, đừng để con bé khóc nữa.”
Con gái khóc thành như vậy, Tiểu Ái đau lòng đến nỗi đỏ cả mắt.
Nhạc Thính Phong nắm tay Thanh Ti lên lầu. Tiểu Ái quay lại véo tay Du Dực: “Sao anh không bàn bạc với em chút nào thế hả? Chuyện lớn như vậy, cho dù anh không bàn bạc với em thì trước hết cũng phải gọi điện nói cho chị dâu một tiếng chứ, tuổi Thính Phong còn nhỏ, trời thì lạnh thế này, cho nó đi như thế, nhỡ đâu có chuyện xấu xảy ra thì phải làm sao bây giờ? Đến lúc tới lễ mừng năm mới, chị dâu gọi điện thoại về lại không thấy con trai mình đâu, lúc đó thì sao, anh giải thích với chị ấy thế nào đây?”
Du Dực nắm lấy tay vợ: “Vợ ơi, em đừng nóng giận, đừng nóng giận mà, chuyện này anh đã thương lượng với Thính Phong trước rồi, dù sao việc này thằng bé đã quyết định rồi. Hơn nữa, thằng bé là hạt giống rất tốt, lại có tiềm lực, vì sao chúng ta lại không tạo điều kiện cho nó chứ?”
“Nhưng mà Thính Phong mới...”
Du Dực vỗ vỗ tay cô: “Em đó, đừng coi thằng bé là trẻ con, thằng bé già dặn hơn em nghĩ rất nhiều, suy nghĩ của nó nhiều khi còn hơn cả người trưởng thành thành ấy chứ, nên làm như thế nào thì trong đầu nó đều sẽ tự cân nhắc, tự bản thân nó sẽ biết nên làm sao cho đúng.”
Du Dực anh còn lâu mới coi thằng nhóc Nhạc Thính Phong là trẻ con, có đứa trẻ con nào bằng tuổi nó mà hung hãn thế kia không?
Tiểu Ái thở dài: “Về sau anh không được một mình tự quyết như thế nữa, mọi chuyện đều phải gọi điện thoại cho chị dâu, không được tự ý quyết định.”
Du Dực cười: “Ừ, anh biết rồi, lần sau anh nhất định sẽ không làm như vậy nữa.”
Tiểu Ái trừng mắt lườm anh một cái.
“Không biết Thính Phong có thể thuyết phục được Thanh Ti hay không nữa? Tình cảm giữa hai đứa nó tốt như vậy, đột nhiên lại bị tách nhau ra suốt một tháng, làm sao Thanh Ti có thể chịu được đây?”
Du Dực ôm bả vai cô: “Chắc chắn là được, thằng nhóc đó nhất định có biện pháp.”
Nhưng mà, trong lòng anh quả thực đang vô cùng vô cùng ghen tị với nó đây. Để thằng nhóc kia rời đi một thời gian như thế cũng tốt, khi ấy anh có thể tranh thủ bồi dưỡng tình cảm với con gái mình
Trên lầu, Thanh Ti được Nhạc Thính Phong ôm vào lòng, vẫn thút thít: “Anh, anh nhất định phải đi sao?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Anh không muốn sau này khi em gặp phải người xấu, lúc cần anh bảo vệ em nhất thì anh lại không làm được bất cứ điều gì. Trí thông minh cũng không phải là vạn năng, nhiều lúc quyền cước để chiến đấu lại quan trọng hơn.”
Nhạc Thính Phong suy nghĩ một ngày, cuối cùng mới quyết định đi là vì nguyên nhân này, là con trai thì không nên thoả mãn với hiện tại.
Giờ cậu vẫn còn nhỏ, tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, ai có thể biết được chứ?
Nhạc Thính Phong muốn trong tương lai có thêm một số năng lực, để khi Thanh Ti cần sự bảo vệ, cậu có thể cho cô bé được bình yên.
Thanh Ti khịt mũi: “Nhưng em không nỡ rời xa anh, vậy phải làm sao đây?”
Nhạc Thính Phong lấy ra một chiếc hộp gỗ: “Tối qua anh đã viết cho em 29 phong thư, trên mỗi lá thư đều đã đánh số. Em hãy dựa theo trình tự trên này, mỗi ngày đọc một lá thư, chờ đến khi em đọc xong, anh sẽ trở lại.”
...