Chương 1886: Nó đi theo thính phong tôi cũng thấy yên tâm


...

Lộ Tu Triệt nhún vai: “Sao cũng được ạ!”

Dù sao chuyện cậu ở trường thế nào, lão ba sẽ đều tôn trọng quyết định của cậu.

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Thầy muốn gọi thì cứ gọi, dù sao kết quả cũng vẫn vậy thôi.”

Hiệu trưởng đau đầu, nếu là học sinh kém thì ông sẽ không nương tay mà thu thập, nhưng mấu chốt là dù xấu tính mà học vẫn rất giỏi, còn không phải giỏi bình thường. Ông còn đang mong chờ khi thi chuyển cấp sẽ xếp hạng nhất toàn thành phố, đến lúc đó cũng sẽ giúp cho trường học quảng bá chiêu sinh tốt hơn.

Hiệu trưởng nghĩ rồi quyết định gọi cho ba Lộ Tu Triệt trước. Lộ Hướng Đông rất dễ nói chuyện, chỉ cần thuyết phục được anh ta, sau đó mới gọi cho Du Dực nói rằng ba của Lộ Tu Triệt không đồng ý cho nó chuyển lớp là xong.

Hạ quyết tâm rồi, hiệu trưởng liền gọi điện cho Lộ Hướng Đông.

Đợi một hồi, điện thoại thông.

“Lộ tiên sinh, là tôi đây… Hôm nay gọi điện thoại cho Lộ tiên sinh chủ yếu là có việc muốn hỏi ý kiến ngài một chút, đúng đúng… là về Lộ Tu Triệt.”

“Là thế này, Lộ Tu Triệt… muốn đổi lớp, nhưng mà ngài biết đấy, hiện cậu ấy đang ở lớp tốt nhất của khóa rồi, lớp này sẽ được lực lượng thầy cô tốt nhất của trường dạy bảo…”

Hiệu trưởng không nói tại sao Lộ Tu Triệt muốn đổi lớp mà chỉ khen lớp A có bao nhiêu cái tốt, có bao nhiêu cái mạnh, thi đỗ vào lớp này thì có thể chắc chắn sau này có thể vào được các trường cao trung trọng điểm.

Lộ Hướng Đông nghe cũng thấy thích, lớp tốt như thế, con của hắn vào được đúng là lợi nhiều hơn hại rồi. Nhưng thi đỗ được vào lớp tốt nhất mà ngày đầu tiên đi học đã đòi đổi lớp, điều này rõ ràng rất kỳ quái.

Lộ Hướng Đông không ngốc, hỏi: “Vậy hiệu trưởng à, tôi muốn hỏi tại sao lớp tốt như thế mà con tôi lại tự nhiên đòi đổi vậy, có phải xảy ra chuyện gì không?”

Hiệu trưởng nhìn hai thằng nhóc, đau đầu vô cùng, “Kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn… là… Thính Phong và chủ nhiệm lớp của bọn chúng có chút mâu thuẫn nhỏ, thằng bé muốn đổi lớp nên Lộ Tu Triệt cũng muốn theo. Tôi muốn trưng cầu ý kiến của ngài một chút về chuyện này, dù sao chúng vẫn còn là trẻ con, có đôi khi suy xét một vấn đề không được chu toàn, nhưng chúng ta là trưởng bối thì có phải nên nghĩ thay chúng một chút đúng không?”

Lộ Hướng Đông vừa nghe vậy liền nói: “Ô thế à, Thính Phong cũng muốn đổi à, cậu ấy và thầy giáo có mâu thuẫn à, vậy… khẳng định không phải cậu bé ấy có vấn đề mà là thầy giáo kia đã làm gì khiến cậu ấy bực mình đúng không? Cậu bé kia không phải đứa trẻ tùy tiện cáu kỉnh đâu, cậu ấy và con trai tôi giống nhau mà.”

Hiệu trưởng thật không biết nói cái gì: “Khụ… chuyện này… Thính Phong thật đúng là không hay… tức giận lung tung.”

Nhưng khi mà bạo phát tính tình thì cũng không phải khó thu phục bình thường đâu.

Lộ Hướng Đông lại nói: “Tôi cũng chẳng có yêu cầu gì với con trai của tôi cả, thành tích hiện giờ của nó cũng làm tôi rất thỏa mãn rồi, hơn nữa, giờ nó đều nghe theo Thính Phong, nếu Tiểu Triệt muốn đi cùng Thính Phong thì cứ để nó đi thôi. Con cái không còn nhỏ nữa, có thể tự ra quyết định cho cuộc sống của mình, tôi không có ý kiến gì với chuyện này cả, nghe các con hết.”

Hiệu trưởng hoàn toàn không ngờ rằng Lộ Hướng Đông lại tùy ý như thế.

“Ngài cũng đồng ý cho cậu ấy rời khỏi lớp A ư? Lộ tiên sinh à, đó là lớp mà nhiều người muốn cũng không vào được đâu.”

Lộ Hướng Đông: “Tôi tin tưởng thằng bé Thính Phong, con trai tôi theo cậu ấy thì tôi cũng yên tâm. Đi theo Thính Phong, nó sẽ không hư hỏng, để cho bọn nó tự chọn đi. Ai nha, tôi có cuộc họp phải bắt đầu rồi, cứ như vậy đi, tạm biệt.”

...