...
Cô ta cười buồn: “Rồi đợi mẹ hồi phục hẳn, mẹ thu xếp mọi việc ở đây, rồi sẽ quay về với con. Mẹ con mình… không bao giờ quay lại thủ đô nữa.”
Trong giọng nói của Dư Mộng Nhân, có sự lạnh lùng và vô vọng của một người đã nhìn lõi sự đời. Cô ta gần như đã tha thứ cho Lộ Hướng Đông, nhưng lại không hề muốn tiếp tục mối quan hệ với hắn.
Lộ Hướng Đông nghe vậy rất lo lắng, bọn họ muốn rời đi rồi, làm sao thế được, Tiểu Phàm là giọt máu của hắn. Hắn nói: “Mộng Nhân, em đừng vội vàng nói rời đi, nghe anh nói có được không?”
Dư Mộng Nhân nhắm mắt lại: “Nhưng tôi đã rất mệt rồi, không muốn tiếp tục lằng nhằng thế này nữa.”
Dư Viễn Phàm cắt đứt lời cô ta: “Mẹ, nghe ông ta nói, con lại muốn biết rốt cuộc ông ta định làm thế nào?”
Lộ Hướng Đông thấy cơ hội đến rồi, vội vàng nói: “Trước đây anh không biết có Tiểu Phàm. Nhưng bây giờ anh đã biết rồi, thì không thể trả vờ như không biết. Anh thừa nhận mình không phải là một người ba tốt, nhưng anh sẽ nỗ lực học làm một người ba tốt. Con cho ba một cơ hội, có được không, Tiểu Phàm?”
Dư Viễn Phàm khinh bỉ nói: “Cho ông cơ hội? Thế ông định đối xử thế nào với tôi, giấu giấu giếm giếm nuôi tôi, để tôi an phận làm một đứa con ngoài giá thú? Còn không được mang họ Lộ?”
“Không phải, Tiểu Phàm, nhất định ba sẽ nghĩ cách để đưa con vào nhà họ Lộ. Lần này nhất định ba sẽ không thỏa hiệp với ông lão, nhất định ba sẽ dành lại cho con danh phận chính thuận, con trai cả của Lộ Hướng Đông, Đại thiếu gia nhà họ Lộ.” Giờ đây Lộ Hướng Đông chỉ cảm thấy quá áy náy với Dư Viễn Phàm, nói năng chẳng suy nghĩ gì thêm cả, càng không nghĩ cho Lộ Tu Triệt.
Dư Mộng Nhân cười lạnh lùng: “Đại thiếu gia, cảm ơn, tôi không làm được, tôi còn không muốn bị đứa con trai ngoan kia của ông ép chết. Ông về đi, mặc dù tôi đã biết chuyện này, nhưng tôi cảm thấy ông không thay đổi được cục diện hiện tại.”
Lộ Hướng Đông khẽ nhíu mày: “Tiểu Phàm, mong con tin vào ba, ba sẽ cố gắng thay đổi cục diện này.”
Dư Viễn Phàm cười khinh bỉ: “Ông lấy gì để thay đổi cục diện này, lúc nãy ông cứ nói để tôi bước vào nhà họ Lộ, thế mẹ tôi thì sao? Ông có biết để nuôi tôi lớn, mẹ tôi đã phải chịu khổ sở như thế nào, chịu bao nhiêu con mắt dò xét của người đời. Bây giờ tôi nói cho ông biết, nếu ông muốn nhận tôi, thì phải để mẹ tôi và tôi cùng bước vào nhà họ Lộ, không thì, tôi và mẹ sẽ về Tùng Thành, coi như chưa từng có bất cứ quan hệ gì với ông.”
“Tiểu Phàm, đừng nói nữa, kể từ ngày mẹ quyết định quay trở lại với ba con, mẹ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện bước vào nhà họ Lộ, làm cái gì mà Lộ phu nhân, không thì mẹ cũng không định đến hôm 29 mới nói cho ông ấy biết về sự tồn tại của con. Mẹ không muốn có những thứ khác xen vào tình cảm giữa mẹ và ông ấy. Đến nay hai người đã gặp nhau, mẹ rất vui mừng, nhưng đối với mẹ, danh phận vẫn không phải là quan trọng nhất.”
Dự Mộng Nhân nói chậm rãi, từng chữ một vọng vào lòng Lộ Hướng Đông, khiến hắn cảm động rưng rưng.
Hắn vốn vẫn biêt mà, Dư Mộng Nhân không giống với những người đàn bà khác, cô ta ở bên cạnh hắn là vì “tình yêu”.
Lộ Hướng Đông xúc động nắm chặt lấy tay Dư Mộng Nhân: “Mộng Nhân, Tiểu Phàm, đừng vội vàng, hai người cho anh chút thời gian có được không? Lần này không giống với lần trước nữa, có Tiểu Phàm ở đây, anh không tin là ông lão với kiên quyết được như vậy.”
Đứa trẻ này hao hao giống anh, đến lúc đó đến trước mặt ông lão, anh không tin rằng ông lão không đồng ý cho hai mẹ con họ vào nhà.
Rốt cuộc thì đó vẫn là con cháu nhà họ Lộ, tin rằng ông lão sẽ không để con cháu mình lưu lạc bên ngoài.
...