...
Đúng lúc anh định nói chuyện, bỗng nhiên bên cạnh tối sầm lại, một mùi hương hoa nhài sực nức truyền tới. Du Dực lập tức vô cùng phản cảm, bước lùi vài bước về phía ngược lại. Anh nhìn sang, thấy bên cạnh là một cô gái có mái tóc dài buộc gọn sau đầu, hai lọn tóc đen buông xoã tự nhiên bên tai, trang điểm cẩn thận, tươi cười khéo léo, bộ dạng tuy không tính là xinh đẹp tuyệt đỉnh, nhưng cũng là một cô gái khiến người ta nhìn cũng thấy thoải mái.
Cô gái kia nói với Du Dực: “Chào anh, tôi là đầu bếp bánh ngọt mới tới cửa hàng. Hai chiếc bánh này là bánh ngọt tôi mới làm, anh có muốn nếm thử một chút không?”
Du Dực thản nhiên nói: “Không cần.”
Anh nói với cô nhân viên quen thuộc của cửa hàng: “Cứ như trước đây là được.”
Nhân viên cửa hàng gật đầu: “Được ạ, để tôi gói lại giúp anh.”
Cô gái tự xưng là đầu bếp mới tới kia nói: “Để tôi gói lại cho anh nhé?”
Cô nhân viên cửa hàng cười tủm tỉm nói: “Du tiên sinh hẳn là đang vội, để tôi gói thì tốt hơn.”
Động tác của cô nhân viên vừa nhanh chóng lại thuần thục, chưa đầy một phút đã gói xong chiếc bánh ngọt, dùng hai tay đưa cho Du Dực. Anh gật đầu cảm ơn, thanh toán tiền rồi rời đi.
Sau khi anh đi, cô thợ làm bánh ngọt kia quay sang hỏi nhân viên cửa hàng: “Vị tiên sinh kia là...”
Cô ta vừa nói thì cô nhân viên cửa hàng đã cười ha ha một tiếng: “Vị tiên sinh kia ư? Anh ấy đã kết hôn, có hai đứa con một trai, một gái, đang sống cùng gia đình. Cô còn muốn hỏi gì không?”
Sắc mặt cô đầu bếp có chút khó coi, “Tôi vừa mới nhớ ra trong bếp còn chút việc chưa xong, tôi đi trước đây.”
Nhân viên cửa hàng nhịn không được bèn nói luôn một câu: “Chưa làm xong thì cô còn ra đây làm gì?”
Cô thợ làm bánh vội bước nhanh để rời đi. Cô nhân viên cửa hàng bĩu môi khinh thường, thật là, chút tâm tư của cô ta mà còn tưởng không ai nhìn thấy sao.
Du Dực đâu biết rằng trong cửa hàng bánh ngọt lại phát sinh chuyện kia, anh cũng không chú ý đến cô gái kia.
Về đến nhà, bước vào cửa, không nghe thấy tiếng khóc của Thanh Ti, Du Dực còn tưởng rằng Thanh Ti vẫn đang ngủ.
Anh liền hỏi: “Vợ ơi, Thanh Ti còn chưa dậy sao?”
Không thấy ai đáp lời, anh ngẩng đầu nhìn lên. Tiểu Ái đang nhìn anh, nhạc phụ nhạc mẫu cũng nhìn anh, con trai nhỏ cũng đang nhìn anh...
Mà Thanh Ti thì lại đang an vị bên cạnh con trai anh.
Du Dực không nói được câu nào...
Anh kinh ngạc, Thanh Ti đã tỉnh, nhưng mà... Con bé lại không hề khóc ư?
Chẳng lẽ con bé đã khóc một hồi nhưng được dỗ nín rồi sao?
Du Dực nhìn về phía Tiểu Ái, chỉ thấy vợ mình lắc đầu, không nói gì, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
Du Dực buồn bực, chuyện này... Sao lại thế này nhỉ?
Anh bước qua, nói: “Thanh Ti, lại đây nào, ba mua bánh ngọt mà con thích này.”
Thanh Ti đang nghịch khối rubik của Nhạc Thính Phong trong tay, cô bé ngẩng đầu liếc nhìn chiếc bánh ngọt rồi lắc đầu nói: “Con không muốn ăn.”
Trong lòng Du Dực cảm thấy không thích hợp, vội hỏi: “Sao lại không muốn ăn rồi. Trước đây không phải con thích ăn nhất bánh ngọt vị này ư?”
Thanh Ti tiếp tục xoay xoay khối rubik: “Đó không phải là con thích ăn, mà là anh Thính Phong thích.”
Du Dực lại không nói được gì...
Bộ dạng không khóc không nháo này của Thanh Ti ngược lại càng khiến mọi người bất an. Tiểu Ái nhịn không được mà thở dài, bọn họ đều nghĩ rằng khi Thanh Ti không thấy Nhạc Thính Phong thì nhất định sẽ khóc lớn. Không ngờ là sau khi con bé tỉnh lại, khi xuống lầu không thấy Nhạc Thính Phong thì chỉ lớn tiếng hỏi Tiểu Ái: “Mẹ ơi, anh con đâu, anh con đâu rồi mẹ?”
Tiểu Ái nhẹ nhàng cẩn thận nói cho cô bé biết rằng Nhạc Thính Phong đi rồi. Thanh Ti sửng sốt một hồi, hốc mắt liền đỏ, lúc nghĩ rằng nước mắt sẽ rơi xuống, con bé đột nhiên xoay người chạy vào phòng Nhạc Thính Phong, ở bên trong khóa cửa lại. Nó ở trong đó một lát thì mở cửa ra, đi ra cầm theo một khối rubik nhưng căn bản là không khóc.
...