...
Đám trộm bít kín cả cửa ra vào trên toa tàu, không cho ai đi ra cũng không cho ai đi vào cả, đề phòng có kẻ chạy đi báo bảo vệ. Đám này vốn là dân trộm cắp chuyên nghiệp lâu năm trên tàu, dường như đã xem đây là địa bàn hoạt động; hơn nữa những người đang đứng ngoài cửa hầu hết đều không muốn chuốc phiền phức vào người, vì thế dù có người trông thấy đi chăng nữa thì cũng vờ như chẳng hay biết gì mà cũng chẳng có ý định đi lo chuyện bao đồng. Thêm vào đó từng tên từng tên trong cả đám đều lăm lăm dao trên tay, trong bọn có cả một tên xấc láo làm ầm ĩ: “Ngoan ngoãn một chút, bịt chặt đầu lại, không phải chuyện của bọn mày thì lo mà trốn chỗ khác, đừng có xía vào chuyện của bố, đứa nào dám có ý đồ khác, thì cứ lo giữ chân cho chắc, dao của bố đéo phải loại giấy dán đâu”
Hắn hét lên vậy tự nhiên không ai nói gì nữa, cả toa xe im re chỉ còn nghe thấy tiếng bánh Xe chạy xình xịch xình xịch, tất cả mọi người đều hoang mang khó tả.
Một tên đầu cạo trọc lốc, cánh tay để trần, ngực và hai cánh tay đều xăm trổ, tên đầu trọc đó đứng trước mặt Du Dực, nhìn xuống anh: “Thằng oắt, chính mày đã bẻ hai tay của đàn em tao”“Đúng” Du Dực lạnh lùng đáp lại.
Xem ra phải nhanh chóng giải quyết mấy tên này nếu không Thanh Ti tỉnh dậy sẽ bị dọa cho sợ hãi. Đứa trẻ bị đánh thức dậy vô cớ sẽ rất dễ hoảng sợ.
Tên trọc đầu cười sặc sụa: “Ha ha, gan mày cũng không nhỏ, nếu như giờ mày quỳ xuống cầu xin rồi tự chặt đứt bốn ngón tay thì bố mày sẽ tha mạng”
Hắn vừa nói xong, tên lưu manh côn đồ lùn lùn, mồm nhọn tai khỉ, nhìn có vẻ hèn hạ đứng ngay đằng sau Vội tiếp lời:
“Đại ca, nghe nói ả vợ nó xinh đẹp ngon nghẻ lắm, chi bằng...”
“Thế à?” Mắt gã trọc sáng bừng lên. Hắn xoay đầu nói với Du Dực: “Để vợ mày đến hầu mấy anh em bọn tao uống mấy ly rượu, không biết chừng bố mày cao hứng, lại bớt lại cho mày một ngón tay đấy?”
Du Dực nghe xong mấy lời của tên gầy liền cười một cách mỉa mai, sát khí trên người dâng lên cuồn cuộn. Toa xe vốn dĩ đã ngột ngạt bức bối giờ như phảng phất chút lành lanh.
Anh chỉ lắng nghe rồi điềm tĩnh hỏi: “Trên tàu này bọn mày có tất cả bao nhiêu người?”
Gã trọc hơi sững người: “Cái gì?” “Đến hết chưa?” Du Dực hỏi “Mày có ý gì?”
Du Dực từ thành giường nằm ngồi phắt dậy, khom lưng xuống xỏ giày rồi đứng thẳng người dậy: “Đều đến cả rồi, thì tao chỉ có thể xử lý hết cả lũ, bằng không lại mất công tới tìm, phiền phức lắm!”
Anh nói xong, cả đám đều sững lại, sau thoáng chốc, cả bọn cùng cười ngặt nghẽo, có mấy tên lại còn khoa trương ôm lấy bụng nghiêng ngả, cười như thể thở không ra hơi được nữa.
“Đại ca, đại ca nghe thấy thằng oắt này nói chưa, lại dám giở thói ngang ngược thế này, em thấy chưa đánh thì nó đã bị đại ca dọa cho phát điên lên rồi.”
“Đúng thế, nhìn cái bộ dạng sợ sệt của nó Xem, lại còn dám phát ngôn đòi xử lý hết anh em mình à? Thích chết đây mà”
“Đại ca chỉ cần phẩy tay một cái là nó gục ngay”
Cả đám to mồm nịnh hót tên đầu trọc, Du Dực chau mày khó chịu, cho đến lúc...“Sao ồn ào thế?”. Cuối cùng Nhiếp Thu Sính cũng bị đánh thức, dụi mắt ngồi dậy, ló người ra, mái tóc dài cũng theo đó mà xõa xuống.
Sát khí trên người Du Dực bộc phát dữ dội, anh nhanh chóng cầm lấy áo khoác đưa cho Nhiếp Thu Sính khoác vào.
...