Chương 813: Em cứ ôm lấy anh khóc mãi


...

Hạ An Lan đứng dậy, “Tối qua em uống say, vừa gây sự vừa làm ồn, kéo lấy anh không để anh đi. Anh thấy em đã uống say quá, lo lắng em xảy ra chuyện, nên trải chăn ngủ trong phòng em. Không ngờ em ngủ say từ trên giường lăn xuống đất, cứ ôm lấy anh mà khóc, hơn nữa còn khóc rất thương tâm. Tình huống như vậy, anh không thể bỏ mặc em không lo, không còn cách nào, chỉ có thể như vậy thôi.”

Hai mắt Tô Ngưng Mi sắp rớt ra ngoài, tối qua cô lại có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy: “Em em tối qua thật sự không nhớ gì nữa, giờ đầu em trống rỗng.”

“Không chỉ vậy, em còn nói em đã thích một người đàn ông, lại không thể đến với anh ấy. Em nói, em rất tuyệt vọng”

Sắc mặt Tô Ngưng Mi liền trắng bệch, hoảng loạn cúi đầu xuống, sao cái gì cô cũng nói ra vậy, uống say thì đi ngủ chẳng phải tốt sao, sao còn nói nhiều chuyện linh tinh như vậy chứ. Hạ An Lan chắc chắn không gạt cô. Người ta vì chăm sóc cô mà không ngại hạ mình nằm dưới đất, vậy mà nửa đêm cô còn làm phiền người ta, việc này đúng là quá mất mặt.

Nhưng không ngờ cô còn nói, cô đã có người đàn ông mình thích, chắc không phải cô đã nói ra người cô thích là ai rồi chứ?

Vậy thì tiêu rồi, nếu để Hạ An Lan biết người cô thích là ai, nói không chừng hai nhà cả làm bạn bè bình thường cũng không được nữa.

“Em... em...” Tô Ngưng Mi lo lắng ra sức ôm chặt đầu: “Em chỉ nói bậy mà thôi, thật đó chỉ là nói bậy thôi. Sau khi em uống say, đều không biết bản thân đã nói những gì? Đó đều không phải thật, anh tuyệt đối đừng tin. Em có nói người đàn ông đó là ai không?”

Cô căng thẳng nhìn Hạ An Lan, còn anh chỉ mỉm cười nhìn cô, không lập tức trả lời cô.

Anh trầm mặc, khiến trong lòng Tô Ngưng Mi càng sợ hãi. Lẽ nào, cô thật sự không biết xấu hổ đã nói ra rồi sao?

Hạ An Lan cười nói: “Nếu em đã nói tất cả chỉ là nói linh tinh, vậy sao còn để ý có phải đã nói tên người đó ra rồi không? Dù gì, cũng là giả không phải sao?”

Tô Ngưng Mi cứ cảm thấy trong câu này của anh có ẩn ý gì đó, giống như đang cảnh cáo, cô vội vã gật đầu: “Đúng đúng đúng, đều là giả.”

Có lẽ cô đã nói ra thật, chỉ là Hạ An Lan không muốn chuốc lấy phiền phức, nên mới không trả lời cô một cách rõ ràng.

Chắc anh cũng không muốn để giữa hai người phải trở nên ngượng nghịu.

Dù gì cô nam quả nữ ở chung một phòng, trên cùng một giường ngủ với nhau một đêm, tuy chẳng làm gì cả, nhưng nếu nói chuyện này ra ngoài, vẫn không thể rửa sạch, bạn bè bình thường làm gì xảy ra chuyện như vậy chứ.

Hạ An Lan cố ý an ủi Tô Ngưng Mi: “Tuy tối qua có một số chuyện ngoài ý muốn, anh cũng không ngờ cuối cùng lại phát triển đến bước này. Nhưng là một người đàn ông, dẫu sao anh cũng đã lợi dụng em, nếu em cảm thấy...”

Tô Ngưng Mi vừa nghe ngượng không chịu được, vội nói: “Không sao không sao, chuyện tối qua là do em làm, không thể trách anh, anh có lòng tốt giúp em, là em là em, đã lợi dụng anh, phải do em xin lỗi anh mới đúng. Xin lỗi, xin anh đừng hiểu lầm em. Sau này em tuyệt đối không làm như thế nữa.”

Cô đâu còn mặt mũi yêu cầu Hạ An Lan gì chứ, rõ ràng là lỗi của cô, là vấn đề của cô, sao có thể bảo người khác nhận giúp cô chứ.

Hạ An Lan người ta chu đáo, lo lắng cô uống say buổi tối xảy ra chuyện, nên mới trải chăn nằm dưới đất canh chừng cô. Anh đường đường là một thị trưởng, nằm dưới đất chăm sóc cô, tư tưởng này, phẩm đức này cao thượng biết bao, nhưng lại không thể thoát khỏi ma trảo của cô.

...