Chương 1314: Cậu bé này là ai vậy?


...

Lộ Tu Triệt trả vờ khách khí với Nhạc Thính Phong: “Cậu không chịu để tớ vào, vậy tớ để các cậu xuống ở đây nhé?”

Nhạc Thính Phong cười hehe, xem ra cậu cũng biết tớ không muốn cho cậu vào nhà.

Thế nhưng, đến khu chung cư này cậu ta cũng biết rồi, lần sau muốn đến thì lúc nào chẳng được.

Cậu lạnh lùng nói: “Đã đến đây rồi, thì vào đi.”

Lộ Tu Triệt đưa tay lên vỗ bốp một cái vào Nhạc Thính Phong: “Được rồi, cậu đã nhiệt tình mời như vậy, thì tớ không khách khí nữa.”

Vệ sĩ ngồi bên cạnh cố gắng nhịn cười, tổ tông ơi, cậu không thấy ánh mắt của người ta như sắp sửa ép chết cậu rồi sao?

Lại còn nhiệt tình mời gọi, nhiệt tình cái gì.

Có điều trong lòng họ nghĩ thầm, Nhạc Thính Phong quả không phải là người thường, chỉ riêng khu chung cư này thôi, đã đứng tốp đầu ở thủ đô rồi, có tiền cũng chưa chắc đã mua được nhà ở đây.

Bảo vệ khu chung cư đã đăng ký hết xe của các chủ hộ, liếc thấy chiếc xe lạ, liền chặn lại không cho vào. Nhạc Thính Phong hạ cửa kính xe xuống nói một câu, bọn họ mới chịu mở lối.

Đến trước cửa nhà, Nhạc Thính Phong mở cửa xe ra, tiện tay bế Thanh Ti xuống, sau đó không thèm để ý đến Lộ Tu Triệt nữa, đi thẳng vào nhà.

Lộ Tu Triệt chẳng cảm thấy gì cả, cậu đã quen rồi, cười xuề xòa theo sau Nhạc Thính Phong: “Ôi, đây là nhà cậu à, mặc dù không to bằng nhà tớ, nhưng cũng rất đẹp.”

Nhạc Thính Phong không để ý đến cậu ta, lấy chìa khóa ra mở cửa.

Người trong nhà đều đang đợi bọn trẻ về. Cửa vừa mở, cả nhà đều quay lại nhìn.

Bà Hạ nhìn thấy Thanh Ti, vui mừng: “Ái chà, tiểu bảo bối của bà cuối cùng cũng về rồi, bà lo chết đi được, lạnh lắm đúng không?”

Thanh Ti chạy đến trước mặt bà: “Bà ơi, cháu không lạnh.”

“Còn không lạnh, mặt đỏ hết cả rồi, tay cóng thế này…” Bà lão xót quá đi, nói rồi nhìn sang Lộ Tu Triệt: “Ôi, cậu nhóc này là ai đây?”

Lộ Tu Triệt vội vàng đằng hắng: “Ông bà, cô, xin lỗi không nói trước với mọi người, đã đến làm phiền rồi.”

Nhạc Thính Phong trợn ngược mắt nhìn cậu ta, nói với Nhiếp Thu Sính: “Gió to quá, không đạp xe nổi, cậu ấy đưa bọn con về.”

Bụng Nhiếp Thu Sính giờ đây đã tròn vo rồi, đi đứng có hơi khệnh khạng, vừa nghe vậy liền cảm kích: “Thế thì phải cảm tạ Lộ Tu Triệt rồi, cảm ơn cháu nhé, mau ngồi xuống, bên ngoài lạnh quá.”

Trước mặt Nhiếp Thu Sính, Lộ Tu Triệt tỏ ra rất ngoan ngoãn, ngồi xuống sofa, hỏi gì nói đấy.

Nhạc Thính Phong hức lên một tiếng, ở nhà cậu, thật biết cách giả tạo.

Nhiếp Thu Sính bảo bác giúp việc rót cho bọn trẻ mỗi đứa một cốc sữa nóng.

“Bên ngoài vừa nổi gió cô đã thấy lo rồi, vốn dĩ cô muốn đi đón các con, nhưng chú lại gọi điện bảo chú đã đi rồi, không ngờ các con lại về trước.”

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Chú gọi điện cho con rồi, lúc chú đến trường thì bọn con đã đang trên đường về nhà, chắc chú cũng sắp về đến nơi.”

Nhiếp Thu Sính lấy lược trải lại mái tóc đã bị gió thổi tứ tung của Thanh Ti, cô nói: “Trời lạnh rồi, mùa đông ở đây hay có tuyết, con với Thanh Ti đừng đạp xe nữa, cứ để chú đến đón, không thì cô không an tâm được.”

Không ngờ rằng Nhạc Thính Phong còn chưa lên tiếng, đã bị Lộ Tu Triệt cướp lời: “Cô ơi, cháu có thể đưa Thanh Ti với Thính Phong về, dù sao cháu cũng tiện đường. Ba đứa chúng cháu cùng đi học thì tốt quá. Bình thường có mình cháu chán lắm, bây giờ may quá có thêm bạn.”

...