...
Không cần nghĩ, ông ta cũng biết Hạ Như Sương đang lâm phải tình cảnh nào; chắc hẳn cô ta đang phải nhận sự trừng phạt còn đáng sợ hơn so với xuống địa ngục.
Nếu đằng nào cũng phải chết, vậy thì ông ta... Ít nhất cũng có thể chọn một cái chết thoải mái hơn một chút.
Sau một hồi đấu tranh, cuối cùng Diệp Kiến Công cũng nói: "Tôi... Tôi muốn... được chết một cách an lành, thanh thản..."
Phải chọn lựa cách thức cho bản thân mình chết như thế nào thế này quả thực là một chuyện vô cùng tàn nhẫn.
Sau khi nói ra những lời này, cả người Diệp Kiến Công cũng giống như đã chết, trên mặt không còn chút sinh khí, trong ánh mắt chỉ còn một màu xám tro.
Ông ta lựa chọn cái chết không đau đớn, cũng giống như phạm nhân lĩnh án tử hình; như vậy có lẽ cũng là lựa chọn nhẹ nhàng nhất, ít ra không phải chịu thống khổ.
Diệp Kiến Công cũng không biết mình nên coi là may mắn, hay là nên bi ai đây.
Ít nhất, ông ta cũng không cần chịu đựng như Hạ Như Sương, không cần phải xuống địa ngục trước khi chết như cô ta.
Hạ An Lan cùng Du Dực không nói gì với ông ta nữa, hai người rời khỏi phòng bệnh.
Ra tới hành lang, Du Dực đem di dộng của Hạ Như Sương giao cho Hạ An Lan: "Tôi phát hiện trong thời gian gần đây cô ta liên tục liên lạc với một số điện thoại lạ, hình như là ở nước ngoài. Tôi cảm thấy có vấn đề, tốt nhất là anh nên cử người đi điều tra một chút."
Du Dực thấy Hạ Như Sương không phải loại người vô vị như vậy, ngược lại, cô ta vô cùng cẩn thận. Cô ta gọi cho số này nhiều lần như vậy, chứng tỏ số điện thoại này đối với cô ta là vô cùng quan trọng.
Có lẽ, chưa biết chừng còn có thể tìm được manh mối khác.
"Được!"
Hạ An Lan nhận lấy chiếc di dộng, lướt qua một chút phần nhật ký cuộc gọi, quả nhiên nhìn thấy số điện thoại mà Du Dực nói. Đặc biệt là mấy ngày gần đây liên lạc cực kỳ thường xuyên, nhưng lại là số điện thoại ở nước ngoài.
Anh giao lại cho thư ký: "Đi điều tra số điện thoại này thật cẩn thận, mặt khác chặt chẽ thẩm vấn Hạ Như Sương, nhanh chóng khiến cô ta mở miệng."
Thư ký cung kính tiếp nhận.
Hai người đi ra khỏi tòa nhà bệnh viện, bên ngoài không biết từ khi nào đã tối sầm.
Vừa lúc đó di dộng của Du Dực đổ chuông, là Nhiếp Thu Sính gọi tới.
Anh lập tức nghe điện, trong nháy mắt, biểu tình trên mặt anh trở nên vô cùng dịu dàng: "Alo, vợ à, vừa lúc anh đang chuẩn bị đi về."
"Mọi chuyện đều tốt chứ?"
"Đều tốt, cực kỳ thuận lợi." Có thể thuận lợi tóm được Hạ Như Sương, vạch trần bí mật bị ẩn giấu bao nhiêu năm nay, quả thực là... cực kỳ thuận lợi.
"Vậy anh mau nhanh về nhà đi, còn ăn cơm. Trời tối rồi, lái xe phải chú ý an toàn đó."
"Vâng, anh biết rồi thưa vợ."
Ngắt điện, Du Dực quay lại: "Đi thôi, anh cũng hết giờ làm rồi, cùng về nhà thôi."
Hạ An Lan gật đầu, hai người đi bộ tới bãi đỗ xe bệnh viện.
"Du Dực, tuy rằng tôi thật sự chẳng thể nào thích cậu. Nhưng mà, tôi thực sự cảm kích cậu, cảm ơn cậu đã cứu Tiểu Ái và Thanh Ti."
Lời cảm tạ này là lời chân thành nhất cả đời Hạ An Lan. Hôm nay, khi biết được sự thật ghê người thuở trước, Hạ An Lan càng thấy cảm kích Du Dực.
Nếu không nhờ có Du Dực, có lẽ đến ngày mình chết anh cũng không biết được, thì ra năm đó Tiểu Ái không hề chết.
Hôm nay, một nhà bọn họ có thể một lần nữa đoàn tụ cùng Tiểu Ái, đều nhờ công của Du Dực.
Du Dực gãi gãi lông mày. Thế này thì tốt rồi, đại khái từ nay về sau Hạ An Lan sẽ không bao giờ... làm khó mình nữa. Cuộc sống làm rể ở Hạ gia của mình, ngày sau hẳn sẽ ngày một khá lên."
Anh cười nói: "Tôi cứu cô ấy là vì tôi thích cô ấy. Trước khi gặp cô ấy tôi cũng chưa từng thích bất cứ cô gái nào. Trước kia tôi cũng chẳng bao giờ tin chuyện nhất kiến chung tình. Vậy mà khi gặp cô ấy, tôi biết, mặc kệ phải dùng thủ đoạn gì, cô ấy nhất định phải trở thành vợ của Du Dực này."
...