...
Nhạc Thính Phong nói lớn với mọi người xung quanh: “Xin mọi người để ý tên này giúp tôi. Nếu quả thật hắn là kẻ buôn người, vậy thì có nói thế nào cũng không thể thả hắn đi được. Loại người này không bằng cầm thú, không biết hắn đã hủy hoại bao nhiêu gia đình rồi? Hôm nay hắn có thể làm thế với em gái tôi, vậy thì ngày mai cũng có thể nhắm tới từng đứa trẻ trong nhà mỗi người ở đây mà ra tay. Vì con cái của chính các vị, cũng là vì rất nhiều đứa trẻ khác nữa, hôm nay chúng ta quyết không để cho kẻ này chạy thoát.”
Phàm là làm cha mẹ trên đời, có ai không căm hận bọn buôn người chứ.
Những đứa con bị người ta bắt đi rồi, dù có đi tìm khắp nơi khắp chốn, thậm chí tìm cả đời cũng chưa chắc đã có thể tìm lại được. Vì thế khi Nhạc Thính Phong vừa nói dứt câu, mấy người vốn đã định rời đi liền xông lại gần, bao vây chặt lại.
Yến Tùng Nam thấy tình huống đã tới mức bản thân không khống chế được nữa, cả người hắn lạnh run, thế nhưng lại không dám chạy đi. Nhạc Thính Phong cũng đã giành nói trước rồi, bây giờ nếu hắn chạy trốn thì chắc chắn sẽ bị người ta gán luôn cái mác buôn người, đến lúc đó nhất định sẽ bị đánh, mà đánh rất thảm, sau đó còn bị cảnh sát bắt lại. Nhưng nếu không chạy thì hắn sẽ vẫn bị cảnh sát bắt thôi.
Hiện giờ Yến Tùng Nam tiến thoái lưỡng nan, mồ hôi trên trán chảy dài từng hạt xuống cằm. Hắn nâng tay lên không ngừng lau đi, trong lồng ngực tim đập thình thịch.
Nhạc Thính Phong nắm tay Thanh Ti, vừa rồi nhìn bộ dạng Yến Tùng Nam lộ rõ vẻ sợ hãi, đoán chừng hắn đã phạm phải tội gì nên rất sợ cảnh sát. Như vậy quá tốt, lần này gặp hắn vừa hay đúng lúc thu thập luôn cho gọn gàng.
Nhạc Thính Phong lấy điện thoại ra, chỉ một loáng đã gọi cho Du Dực. Bên phía cảnh sát xử lý ra sao cứ để Du Dực ra mặt là được.
Trong đám người vây quanh có một cậu bé quay lại hỏi mẹ mình: “Mẹ ơi, mẹ xem thúc thúc kia cứ liên tục toát mồ hôi, ông ấy nóng lắm sao?”
Bà mẹ kia ôm chặt lấy con trai mình, sau khi lui lại vài bước thấp giọng nói: “Chắc là hắn chột dạ.”
Nếu không chột dạ, sao lại sợ hãi như thế chứ?
Lời nói của cậu bé nhắc nhở những người xung quanh. Rất nhiều bà mẹ đang đi cùng con cái đều bất giác lui lại vài bước, và không ít nam giới còn lại tiến thêm vài bước về phía trước.
Yến Tùng Nam sợ đến lạnh run người, hắn muốn ngồi im nhưng lại không nhịn được. Tưởng tượng cảnh cứ ngồi đây chờ cảnh sát đến bắt, hắn có chạy cũng chạy không thoát.
Yến Tùng Nam hận Nhạc Thính Phong muốn chết. Thằng oắt con khốn kiếp, rốt cuộc thì tâm tư nó sao có thể ác độc đến thế.
Nhạc Thính Phong giữ chặt tay Thanh Ti: “Thanh Ti, đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ không để hắn bắt em đâu. Chờ mấy chú cảnh sát đến sẽ bắt hắn đi.”
Thanh Ti gật đầu, bây giờ cô bé không còn sợ hãi như vừa rồi nữa. Đột nhiên nhìn thấy Yến Tùng Nam nên cô bé có chút cuống cuồng, nhớ tới những chuyện đã trải qua ngày trước mới khiến cô bé sợ hãi. Hiện giờ Thanh Ti đã tỉnh táo lại, ba cô bé lợi hại như vậy, bác cô bé lợi hại như vậy, anh trai cô bé lợi hại như vậy, không gì có thể khiến cô bé sợ hãi nữa. Ba và bác đã nói với cô bé, ở bên ngoài cô bé không phải sợ chuyện gì. Nếu ai dám bắt nạt cô bé thì không cần khách khí, phía sau còn có bọn họ lo.
Thanh Ti nghĩ vậy, nháy mắt liền lấy lại tự tin. Nhạc Thính Phong cúi đầu cười cười với Thanh Ti
Yến Tùng Nam gấp đến không chịu nổi, bỗng nhiên hắn nghĩ ra một kế, uỳnh một cái quỳ xuống, hướng về phía đám người xung quanh dập đầu, sau đó cất tiếng khóc rống lên.
...